Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 304: Gặp Lại



Chu Lâm trông cũng đẹp trai, Ôn Ngôn nhìn anh ta một ℓát, kéo tay Cố Thanh Thanh:

“Cháu muốn chị ấy đi cùng cháu.”

Ý cười trên mặt Chu Lâm xán ℓạn hơn: “Được, đều nghe cháu!”

Lúc này nhìn thấy cô sống sờ sờ trước mặt mình, trái tim thấp thỏm nhiều ngày của Lục Hướng Dương mới dần thả ℓỏng.

Lục Hướng Dương kéo cô qua đứng ở ven tường, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lát, lúc này mới mở miệng:

“Không sao đúng không? Trên đường có gặp chuyện gì nguy hiểm hay không? Có bị thương không?”

Cố Thanh Thanh cụp mắt, đáp lại một câu: “Không có!”

Cả người cô tràn ngập tinh thần, hẳn là không bị thương, cuối cùng Lục Hướng Dương cũng yên tâm.Cố Thanh Thanh nhìn thấy Lục Hướng Dương, ngây ngốc một lúc lâu!

Người trước mắt khác biệt quá lớn trong ấn tượng của cô, Lục Hướng Dương là thanh niên trí thức giàu nhất được cả đại đội Hòe Hoa công nhận, từ lúc cô quen biết anh, anh vẫn luôn ngăn nắp, thể diện, không gì không làm được.

Tất cả mọi người sống gian nan, nhưng anh có tiền không tiêu hết, cho cô ăn tốt nhất, dùng tốt nhất.

Rõ ràng Lý gia là bá vương trong thôn, cho dù gặp anh đều phải ngoan ngoãn.Đám Lý Phú Quý tìm cô gây phiền phức, cũng bị anh tính kế đưa đi, cuối cùng ngồi tù, cải tạo.

Ngay cả lần này kết hôn gặp kẻ địch quyền cao chức trọng như thế, anh cũng nói anh có biện pháp giải quyết, nhưng mà quá mạo hiểm ông nội anh không đồng ý.

Cố Thanh Thanh chưa từng thấy Lục Hướng Dương chật vật như hiện giờ.

Tóc lộn xộn, vừa nhìn là biết nhiều ngày không gội, trong đôi mắt tràn ngập tơ máu, quần áo trên người cũng dơ bẩn, râu ria xồm xoàm, cả người gầy đi nhiều.“Anh tới tìm em thì có thể thế nào? Lục Hướng Dương, em đã viết rất rõ ràng trong thư, anh nhìn không hiểu sao? Kết thúc có thể diện một chút không được à? Cứ cố chấp dẫn em về không rõ ràng ở bên anh mấy năm, nháo đến hoàn toàn thay đổi anh mới hài lòng ư?”

Lục Hướng Dương thở sâu một hơi, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng xuống.

Đối mặt với dáng vẻ này của Cố Thanh Thanh, anh vừa tức giận, vừa đau lòng!

Nên mài giũa thế nào đây, phải từng gặp bao nhiêu phản bội mới có thể biến cô thành như bây giờ?Nhưng mà nhìn cô gái vẻ mặt không vui trước mắt, anh hơi tức giận.

“Sao không nói lời nào? Vẻ mặt không vui, là không muốn anh tới tìm em sao?”

Cố Thanh Thanh nghe thấy những lời này, cũng tức giận!

Vốn dĩ trong lòng đã ấm ức, cô mới là người vô tội nhất!Lục Hướng Dương đi tới nắm lấy tay Cố Thanh Thanh, nói với Chu Lâm bên cạnh: “Cảm ơn!”

Chu Lâm ôm Ôn Ngôn, cười nói: “Hai người chậm rãi nói chuyện!”

Lục Hướng Dương kéo Cố Thanh Thanh đi đến một chỗ khác.

Khu phố vừa rồi rất náo nhiệt, nhưng cách đường phố trăm mét thì hoàn toàn là cảnh tượng khác, nơi này hơi cũ nát, âm u, nhỏ hẹp không người.

“Thanh Thanh, em từng tin tưởng anh chưa? Anh từng để em chịu ấm ức sao? Em không… Khi em ở với anh anh chưa từng để em chịu ấm ức, sao em chắc chắn đi theo anh xong, anh sẽ để em chịu ấm ức?”

“Anh cảm thấy em đang vô cớ gây rối sao? Cảm thấy Lục gia các anh đã sắp xếp đường ℓui thật tốt cho em em ℓại không biết tốt xấu tự mình chạy ư? Cảm thấy em nên không rõ ràng đi theo anh ℓấy ℓòng anh, thật cẩn thận chờ mong, sợ anh không vui 5 năm sau sẽ đá em, có phải hay không?”









Bạn cần đăng nhập để bình luận