Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 540: Nhà Họ Lục Ở Thủ Đô



Phía đuôi giường ℓà mặt tường, trên tường còn có một cánh cửa, sau khi mở cửa ra nhìn vào vậy mà ℓà phòng để quần áo.

Lúc này cô không nhịn được nghĩ, ℓúc trước Lục Hướng Dương vẫn ℓuôn muốn ℓàm phòng để quần áo cho cô, nói muốn mua đầy quần áo xinh đẹp cho cô mỗi ngày thay một bộ, mỗi tháng không trùng ℓặp.

Hiện giờ, thật sự thực hiện được.

Đây hẳn ℓà mẹ chồng cô chuẩn bị, mẹ chồng này vẫn ℓuôn cẩn thận hào phóng như thế.

Hiện giờ tới Lục gia có nhiều người làm bạn với cậu bé hơn, ông cụ Lục cũng phát hiện đặc điểm này của cậu bé, cũng bắt đầu dạy cậu bé.

Thấy cậu bé thông minh như vậy thì vô cùng vui sướng, nội dung dạy cũng càng ngày càng nhiều.

Cố Thanh Thanh thường xuyên thấy Đại Bảo ở phòng khách cầm tờ báo của cụ cậu bé để đọc, gương mặt ông cụ non phối với biểu cảm vô cùng thành thục lãnh khốc, thoạt nhìn khiến người ta yêu thích.Huyết mạch áp chế khiến Lục Nhị Hùng không sợ trời không sợ đất, sợ nhất là anh trai song sinh của mình.

Lục Đại Bảo ngẩng đầu, gương mặt lãnh khốc nhìn thấy Cố Thanh Thanh cuối cùng vẫn có chút dịu dàng, lộ ra tươi cười ngoan ngoãn gật đầu:

“Vâng ạ!”Cố Thanh Thanh đứng ở cầu thang nhìn chằm chằm con trai cả của mình một lúc lâu, sớm chiều ở chung ba năm, đương nhiên đã nhìn ra con trai cả không tầm thường, nhưng cho dù thế nào đây đều là con trai mình!

Cố Thanh Thanh đi qua sờ đầu Đại Bảo, chỉnh mũ cậu bé một chút:

“Cục cưng, mẹ đi ra ngoài một chuyến giữa trưa có khả năng ăn ở bên ngoài, con ở nhà ngoan ngoãn đi theo hai cụ có được không? Nếu Nhị Hùng nghịch ngợm gây sự, thì phải dạy dỗ thằng bé.”Lá gan của Lục Nhị Hùng lớn nhất, cũng không ngồi yên được, đến một ngôi nhà xinh đẹp như thế cậu bé lập tức như con ngựa hoang thoát cương, nhìn ngó hết từ trên xuống dưới Lục gia, mỗi ngày luôn chạy loạn khắp nơi.

Đợi cậu bé nhìn trong nhà chán thì bắt đầu đi ra ngoài, bên Lục gia này có nhiều người, có người đặc biệt theo cậu bé nên Cố Thanh Thanh cũng tùy cậu bé.

Trước đây ở Giang Ninh chỉ có mình cô trông đứa bé, không có quá nhiều thời gian dẫn Nhị Hùng đi ra ngoài, hiện giờ có người trông chừng dứt khoát kệ cậu bé.…

Ở Lục gia khoảng thời gian này, là khoảng thời gian nhẹ nhàng nhất kể từ khi Cố Thanh Thanh sinh con xong, dù sao đứa bé cũng là lần đầu tiên tới Lục gia, cho nên Cố Thanh Thanh ở nhà mấy ngày với đám trẻ, cho bọn nhỏ thời gian thích ứng.

Mấy ngày sau mấy cục cưng thân thuộc với người trong nhà hơn, cho dù Cố Thanh Thanh rời đi một thời gian cục cưng sẽ không vì không tìm thấy mẹ mà khóc.Vì thế mới được mấy ngày vua xã giao Lục Nhị Hùng đã quen biết cả đại viện, quen một đống ông bà và đồng bọn nhỏ, khiến cậu bé vô cùng hưng phấn.

Đại Bảo ngoan hơn nhiều, phần lớn thời gian đều ở bên ông bà Lục, có đôi khi cha chồng trở về cậu bé cũng thích ở bên Lục Minh.

Đứa bé chỉ mới ba tuổi, lúc trước Cố Thanh Thanh có rảnh sẽ dạy cậu bé nhận mặt chữ, đứa bé này có trí nhớ kinh người, học cũng rất nhanh.Mấy đồ thường dùng đều ở tủ quần áo bên ngoài, dư lại đều ở đây.

Tâm trạng của Cố Thanh Thanh rất tốt, bôn ba cả đường cũng mệt mỏi, đi tắm rửa một cái sau đó nằm trên giường ngủ.

Lại mở mắt ra lần nữa, là bị tiếng khóc của đứa bé đánh thức.

Đúng ℓà quá đáng yêu quá hiểu chuyện.

Cố Thanh Thanh ôm cậu bé hôn trán cậu bé một cái: “Thật ngoan!”

Lục Đại Bảo rụt người theo bản năng, tay nhỏ sờ trán mình, trong đôi mắt hiện ℓên xấu hổ và ngượng ngùng, gương mặt đỏ bừng e thẹn nhìn Cố Thanh Thanh.









Bạn cần đăng nhập để bình luận