Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 357: Lương Thực



Cố Thanh Thanh nói với vẻ thần bí: “Được rồi em biết rồi, anth nhỏ giọng chút đi, đừng hấp dẫn người khác tới, em dẫn anh đến một nơi.”

Lục Hướng Dương sửng sốt: “Nơi nào?”

“Đi anh sẽ biết, nhanh ℓên.”

Số ℓượng nhiều vượt sức tưởng tượng của Lục Hướng Dương, anh cũng chỉ đến một kho ℓúa trong kiếp trước mới thấy được nhiều ℓương thực như thế.

Có rất nhiều nội dung, phần lớn là về hạt giống, gieo trồng lương thực, gieo trồng trái cây, còn có một ít tài liệu về máy móc nhà nông.

Không có nhiều tài liệu về sản phẩm công nghiệp lắm, cũng không được đầy đủ.

Có một số tài liệu máy móc thậm chí hơi loạn, lung tung rối loạn thứ gì cũng có, có cả hình ảnh trang bị.

Đời trước Cố Thanh Thanh chỉ là dân chúng bình thường, đồ quá chuyên nghiệp cô không có được.Lục Hướng Dương kiểm tra một lát, lương thực đều là loại không tệ lắm, không hỏng một chút nào, người hoàn toàn có thể ăn.

Cố Thanh Thanh đi theo bên cạnh anh, nắm lấy tay anh nhỏ giọng nói: “Nhiều lương thực như vậy, anh có thể nhìn ra là dọn vào như thế nào không?”

Lục Hướng Dương quay đầu nhìn cô một cái, dưới ánh đèn trong đôi mắt to của cô che giấu chút khẩn trương, Lục Hướng Dương vỗ tay cô:

“Đừng sợ… Anh mới kiểm tra một lát, hình như không có nguy hiểm gì. Nhưng mà nơi này rất kỳ lạ, anh không biết đống lương thực này mang vào kiểu gì.”“Đây… Đều là lương thực sao?”

Anh có chút không dám tin, cầm đèn pin soi xung quanh.

Anh đưa cho Cố Thanh Thanh một cái đèn pin to, mình kiểm tra xung quanh một lát không phát hiện nguy hiểm gì, mới đi nhìn đống lương thực đó.

Quá nhiều!Lục Hướng Dương dẫn theo Cố Thanh Thanh theo cầu thang đi xuống, tầng này còn to hơn tầng trên, cũng cao hơn, nơi trống trải vẫn đặt đầy lương thực.

Nhưng mà ở trong một căn phòng nhỏ, Lục Hướng Dương thấy được hai cái rương, là loại rương gỗ cổ xưa, không có khóa.

Mở ra nhìn, bên trong đều là tài liệu.

Tài liệu hơi loạn, căn bản không cố tình sửa sang lại, là một tờ giấy to, phía trên có chữ và hình ảnh.Cố Thanh Thanh nhẹ nhàng thở ra.

Lục Hướng Dương dẫn theo cô đi dạo một vòng, ngoại trừ bên đại sảnh đặt đầy lương thực ra, những chỗ trống khác cũng có không ít.

Vẫn luôn đi vào trong, còn có thể thấy một cầu thang, là đi xuống phía dưới.

Phía dưới còn có một tầng.Quả thực quá nhiều!

Bên trong ngọn núi ít nhất bị đào rỗng hơn nửa, còn là ngọn núi to như thế!

Bên trong đều là mặt đất trải đá làm gạch, vách tường xung quanh và tầng đỉnh không khác lắm, không gian tổng cộng cao hơn mười mét.

Có một số chỗ độ cao không như vậy, hơn nữa toàn bộ không gian không phải đều trống trải, có rất nhiều trụ nặng thừa ra và vách tường.Những tài liệu này là kiếp trước cô thu thập được, đặc biệt tra qua.

Nhưng cô chưa từng học mấy thứ này, không biết rốt cuộc có phải như vậy hay không, nên góp nhặt một phần nhỏ đặt trong không gian.

Trang giấy và nước mực cô đã đặc biệt đi mua từ thời cổ xưa, không có thành phần khoa học kỹ thuật gì.

Cô từng nghĩ tới nhỡ đâu xuyên qua thời đại này, nhỡ đâu có thể sử dụng được thì sao?

Hiện giờ không phải dùng tới ư?

Lục Hướng Dương nhìn khắp nơi một ℓát, hiểu đại khái xong thì dẫn theo Cố Thanh Thanh rời đi.

Lục Hướng Dương ℓấp kín cửa động vào ℓần nữa, khôi phục thành dáng vẻ ban đầu, cả người anh có chút trầm mặc.

Cố Thanh Thanh ngồi bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: “Mấy thứ này, nếu anh… Dâng ℓên, có thể giúp nhà anh xoay người không?”









Bạn cần đăng nhập để bình luận