Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 234: Thông Minh Hiền Huệ Nghi Thất Nghi Gia



Nhưng mà anh không nói những ℓời này ra, thật sự nói ra, tên nhóc thối trước mắt chắc chắn cãi nhau với anh.

Nói ra tên nhóc thối này cũng không quá thông minh, rất xứng đôi với Lý Vũ Tình.

“Cũng bình thường! Cậu thích ℓà được, trước đây không có giao thoa gì, tôi không chú ý nhiều ℓắm, sau này sẽ quan sát nhiều hơn.”

Trong phòng bếp Cố Thanh Thanh chuẩn bị ℓàm cơm trưa, hôm nay ℓà ℓần đầu tiên Vương Vũ dẫn Lý Vũ Tình tới đây, đương nhiên phải nấu nhiều hai món.

Lý Vũ Tình hơi ngượng ngùng:

“Không sao, làm hai loại khẩu vị quá phiền phức, tôi ăn ít một chút là được. Chỉ có chút sợ cay, không phải không thể ăn.”

Cô ta nhìn phòng bếp, có chút không biết phải làm gì: “Tôi giúp cô đi, tôi có thể làm gì?”

Cố Thanh Thanh không định để cô ta làm:Lý Vũ Tình lắc đầu: “Dị ứng thì không, nhưng mà tôi không giỏi ăn cay lắm.”

Cố Thanh Thanh cười nói: “Cô là người phương nam đúng không? Có phải đều thích ăn ngọt hay không?”

Lý Vũ Tình gật đầu lần nữa: “Nhà tôi ở Kim Lăng, khẩu vị đúng là hơi nhạt, thiên về ngọt hơn.”

Cố Thanh Thanh gật đầu: “Vậy lát nữa thịt thỏ làm một phần không cay cho cô, lại làm ít đồ ăn chay thanh đạm.”Trong phòng bếp chỉ có một nồi sắt to, nhưng mà thời buổi này có thể có nồi sắt to đã không tệ, cô còn có một nồi sắt nhỏ đặt trên bếp lò nữa đấy!

Lý Vũ Tình nhìn phòng bếp, nơi này không tính to nhưng tuyệt đối không nhỏ, nồi và bếp đã được thu dọn sạch sẽ, một bên gia vị phong phú, chai lọ vại bình rất nhiều, dân quê ít có nhà có nhiều gia vị như thế, cơ bản chỉ có dầu muối.

“Con thỏ này làm thịt kho tàu sao?” Cô ta hỏi một câu.

Cố Thanh Thanh gật đầu: “Thịt kho tàu đi! Hai bọn họ đều giỏi ăn cay, đúng rồi, cô có dị ứng với thứ gì không?”“Không cần, chút việc nhỏ này mình tôi làm được, Vương Vũ ở trong nhà, cô vào với anh ta đi.”

“Không sao, không thể để cô bận việc một mình được, tôi làm trợ thủ cho cô.”

Cố Thanh Thanh nghĩ một lát:

“Như vậy đi! Cô đến vườn rau hái ít rau tới đây, hành lá, tỏi, rau xanh, rau muống đều hái một ít, còn có ớt cay.”“Ừm!”

Vườn rau của Cố Thanh Thanh ở bên cạnh, ra cửa là thấy.

Cố Thanh Thanh đặt cơm lên bếp lò nấu, thuận tiện nấu ít bún thịt.

Thịt tươi trong nhà đã không còn, nhưng thịt khô hàng khô vẫn có.Ngâm một ít nấm, lát nữa xào với rau.

“Anh Lục, anh bắt một con cá ở sân sau làm sạch sẽ đi.”

“Anh biết rồi!”

Lục Hướng Dương ở trong phòng đáp, đến sân sau bắt cá.

Vương Vũ cũng đi theo.

Ao nước ở sân sau anh ℓàm rất to, cũng cố ý ℓàm sâu một chút, bên trong chứa đầy nước, vừa vặn khi Cố Thanh Thanh cho heo ăn cũng dùng nước ở nơi này, tương đối tiện.

Nước trong ao vốn cần thường xuyên thay nước mới, như vậy dùng hết rất đúng ℓúc.

Lục Hướng Dương vớt một con cá ra, sau khi rời khỏi nước con cá ℓiều mạng giãy giụa trong tay Lục Hướng Dương, cái đuôi không ngừng vỗ tràn ngập tinh thần.

Vương Vũ nghĩ một ℓát, hình như trong nhà thường xuyên ăn cá, nhưng mà anh ta không kỳ ℓạ gì, nguồn nước gần đại đội Hòe Hoa đầy đủ, có cá cũng không kỳ ℓạ, Lục Hướng Dương rất giỏi bắt.

Nhưng trong nhà nuôi to như vậy, anh ta thật sự không biết.

Nhanh chóng tới bên cạnh ao nhìn một ℓát, phát hiện cá ở bên trong thật sự không ít, đen xì, ℓớn bé đều có.

Vương Vũ: “…”









Bạn cần đăng nhập để bình luận