Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 196: Ép Hôn



Thật ngọt!

Trong đầu đã tưởng tượng vô số ℓần, ℓúc này động tác của anh ℓớn mật hơn nhiều, Cố Thanh Thanh có thể cảm nhận được rõ vội vàng của anh, khi hôn môi muốn cạy hàm răng của cô ra.

“Con không gả! Cha mẹ ℓại bức con con cũng không gả!”

Vì thế anh tiếp tục hôn tiếp.

“Tương lai em trai con còn phải cưới vợ, tương lai còn phải tìm công việc tốt, mẹ và cha con cũng dần già đi, con nói xem tương lai phải làm sao bây giờ? Con vẫn luôn ở lại nông thôn, mẹ cần đứa con gái như con có ích lợi gì?”

Trịnh Giai Giai khóc nước mắt đầy mặt, không nói lời nào, cô ta cũng mê mang.Ký túc xá nữ, Trịnh Giai Giai đang cãi nhau ầm ĩ với cha mẹ.

“Con nói con không gả, vì sao cha mẹ cứ nhất định phải ép con? Con còn trẻ như thế, dựa vào cái gì phải gả cho một người hơn bốn mươi?”“Đồ không có mắt nhìn, con nhìn dáng vẻ của con hiện giờ xem? Trước đây ở thành phố nuôi xinh xắn như vậy, hiện giờ mới tới nông thôn nửa năm đã thành dáng vẻ như quỷ này. Bây giờ thời tiết càng lúc càng ấm lên, còn sắp bắt đầu làm việc nhà nông, mùa hè này qua đi con sẽ không khác gì mẹ già, đến lúc đó mẹ xem còn ai cần con?”

“Ở nông thôn nghèo muốn chết, muốn kiếm chút phiếu đều rất khó, con làm việc nhà nông rất lợi hại sao? Kiếm được lương thực sao? Bảo con gửi chút lương thực về nhà con cũng không gửi, còn muốn đòi tiền của mẹ, con nói xem mẹ nuôi đứa con gái như con có ích lợi gì?”Làm việc nhà nông quá khổ, cô ta không muốn làm chút nào, một ngày đều không muốn ở lại, cô ta muốn trở về huyện thành!

Mẹ Trịnh vẫn chỉ vào mũi cô ta mắng:Cha Trịnh ở bên cạnh tức giận nói:

“Giai Giai, sao con không hiểu chuyện như thế? Con cho rằng mối hôn sự này rất ấm ức con sao? Người ta chỉ lớn tuổi một chút, nhưng công việc tốt, địa vị tiền lương cao, là khoa trưởng, một tháng hơn mười tệ, còn không có cha mẹ, con gả qua đó có thể làm chủ mọi việc. Cô gái muốn gả cho cậu ta xếp thành hàng dài, con dựa vào cái gì không gả?”Cả đời ở nông thôn làm việc nhà nông sao?

Đương nhiên là Trịnh Giai Giai không muốn.Mẹ Trịnh hận sắt không thành thép:

“Con thì biết cái gì? Lớn tuổi một chút sẽ thương con, đối phương ở thành phố, có thể cho con một suất trở về huyện thành. Chỉ cần con gả cho cậu ta, con chẳng những tương lai có tiền tiêu, trèo lên cao, quan trọng nhất chính là con có thể rời khỏi nơi quỷ quái này trở về huyện thành. Chẳng lẽ con muốn ở lại nông thôn làm việc cả đời sao?”

“Cha và mẹ con nuôi con ℓớn như thế, không phải để con tới nông thôn ℓàm mẹ già. Con ở nơi này tương ℓai chỉ có thể gả cho đàn ông nông thôn, cả đời ở nông thôn ℓàm ruộng, con phải nghĩ cho kỹ!”

Cô ta cầu xin mẹ:

“Mẹ, hai người nghĩ cách đưa con về được không? Con có người con thích, con không muốn gả cho khoa trưởng kia, ông ta quá già…”

“Cái gì?”

Bà ta chỉ có một đứa con gái như vậy, không thể ném đá xuống sông.

“Mẹ…” Trịnh Giai Giai khóc kêu.

“Đã có suất trở về thành phố, vậy… Vậy cha mẹ đưa con về có được không? Con… Con có thể gả cho một người điều kiện tốt hơn, mẹ, mẹ tin tưởng con, chỉ cần hai người đưa con trở về huyện thành…”

“Đừng mơ mộng hão huyền nữa!” Cha Trịnh nhìn con gái ngu ngốc nhà mình, trên mặt đều ℓà tức giận: “Con không muốn gả cho người ta, sao người ta có thể đưa con về huyện thành?”









Bạn cần đăng nhập để bình luận