Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 286: Cô Muốn Đến Thượng Hải Một Chuyến



Cô nhóc kia rời đir ngay cả lương khô cũng không mang theo, hoàn toàn chính là tay không mà đi, nói không chừng cô sẽ đi mua đồ?

Đi tìm hai nơi này, anh lại đến ga tàu hỏa.

Lục Hướng Dương đâu nghĩ tới trong tay Cố Thanh Thanh cũng có bàn tay vàng, cô cũng có xe.

Cố Thanh Thanh một đường lái xe đến tỉnh thành, khi tới tỉnh thành còn chưa tới đêm khuya.

Cố Thanh Thanh không đi tuyến đường nhanh nhất tới Thương Đô, dù sao cô không vội đến Hương Giang.

Cô muốn đến Thượng Hải một chuyến.

Một khi rời đi sẽ nhiều năm không thể trở về, cô nhất định phải xem Thượng Hải thời đại này.Còn có chuyện quan trọng hơn, Thượng Hải là thành phố lớn phồn hoa nhất cả nước, đã từng có vô số nhà tư bản lớn ở đấy, cô muốn đi kiếm ít bảo bối.

Lương thực không đáng tiền ở Hương Giang, nhưng lương thực ở đây đổi lấy đồ trang sức và đồ cổ, tới Hương Giang thì vô cùng đáng giá.

Có một chuyện bị Lục Hướng Dương và Lục Hướng Nam đoán đúng, Cố Thanh Thanh thực sự chuẩn bị đi qua những thành phố lúc trước Lục Hướng Dương dẫn cô đi, dù sao nơi quen thuộc cũng là nơi quen thuộc, tiện cho cô bán hàng.Nhưng mà nghĩ lại Lục Hướng Dương cũng có không gian trong tay, anh ngay cả máy thăm dò kim loại cũng có, nhỡ đâu có xe thì sao?

Nếu anh tới tìm cô, chắc chắn sẽ đi tìm ga tàu hỏa, nhưng thành phố mới có ga tàu hỏa, tốc độ của anh nhanh mà nói, nói không chừng thật sự có thể đuổi kịp cô.

Đại lão có không gian trong tay, không thể dùng năng lực của người thường so với anh.Nhưng vì đề phòng bị Lục Hướng Dương đuổi theo, cô lái xe nhảy vọt qua ba thành phố, đi thẳng tới thành phố không ga tàu hỏa một đường xuôi nam.

Lục Hướng Dương đuổi theo cô mà nói, chắc chắn sẽ đi ga tàu hỏa, cô đi như vậy Lục Hướng Dương hẳn là không đuổi kịp, thời gian dài vẫn luôn không tìm thấy cô, có lẽ anh sẽ từ bỏ?

Ban đêm đen nhánh, trăng sáng treo cao trên bầu trời, trên con đường dài đằng đẵng, chỉ có mình Cố Thanh Thanh lái xe bôn ba trong bóng đêm.Cho nên Cố Thanh Thanh do dự một lát, không dừng lại ở tỉnh thành, lái xe suốt đêm đến thành thị.

Khoảng thời gian đầu cô sẽ cố gắng chạy xa một chút, càng về sau Lục Hướng Dương sẽ cách cô càng xa, bởi vì anh phải dừng lại tìm người.

Từ thành phố Lâm An xuôi nam, xe lửa đi qua Thương Đô, lần trước Lục Hướng Dương dẫn cô đi đều là tuyến đường vòng.Lúc này trên đường không có người, nhưng dù sao cũng là thành phố lớn, thỉnh thoảng còn gặp được mấy bóng người.

Cô vốn định ở đây nghỉ ngơi một lát, đợi hửng đông ngày mai lại đi, dù sao buổi tối một cô gái đi đêm, trong lòng Cố Thanh Thanh cũng hơi sợ hãi.

Thời đại này lái xe đường dài, không có điện thoại, không có theo dõi, không có đèn đường, khắp nơi đều tối lửa tắt đèn, cho dù thế nào cũng không an toàn như ban ngày.

Kiếp trước khi cô một mình dốc sức làm việc, cũng chưa từng một mình đi đêm giống như bây giờ.

Hẳn là sẽ đi!

Đến huyện thành, đến thành phố, nếu vẫn luôn không tìm được sẽ đến tỉnh thành sao?

Lại sau đó, Cố Thanh Thanh không chắc chắn lắm.









Bạn cần đăng nhập để bình luận