Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 679: Thanh Thanh Công Phu Sư Tử Ngoạm



“Em đã ℓàm rất nhiều, mấy thứ này đều ℓà thứ tốt, em giữ ℓại mà dùng ℓà được, đúng ℓà ông ta nợ em, đây ℓà thứ em nên có được.”

Cố Thanh Thanh nhướng mày, cười ôm cổ anh: “Đau ℓòng em sao?”

“Ừm!”

Lục Hướng Dương sờ đầu cô:

“Chuyện đó, chị, cũng không phải chuyện lớn gì, chẳng là sắp tới tết trung thu, dựa theo mỗi năm chị đều phát quà cho mọi người, năm nay còn chuẩn bị đúng không?”

Cố Thanh Thanh gật đầu: “Cách tết trung thu còn một thời gian nữa, chưa chuẩn bị xong đâu!”

Giang Văn Tân do dự một lát, vẫn nói.Hôm nay ở nhà xưởng Giang Văn Tân bất ngờ tìm tới, như là có chuyện muốn nói.

Cố Thanh Thanh nhìn dáng vẻ của cô ấy, hỏi: “Có chuyện gì thì cứ nói, còn kiêng dè với chị làm gì?”

Giang Văn Tân có chút xấu hổ:Cố Thanh Thanh sửng sốt: “Còn nuôi cả trâu ư?”

Giang Văn Tân cười nói:

“Đúng vậy! Trong nhà đều có người già trẻ em cần nuôi, có vì một số nguyên nhân mà không có biện pháp xa nhà, nên đến chỗ gần nhà làm chút sự nghiệp.”Cô gửi đồ đến bên Giang Ninh, bên đó Mạnh gia có nhiều người xử lý giúp cô, mấy mợ mấy chị họ chị dâu thì tặng cho bọn họ một ít, dư lại bảo bọn họ tìm người bán.

Tương đối đắt một chút ví dụ như châu báu, trước mắt thứ này không đáng tiền ở trong nước, chỉ có thể giao cho Mạnh Phồn tìm con đường khác ra tay.

Tuy thu hồi tài chính tương đối khả quan, nhưng còn xa mới đủ.“Được, vậy em muốn xử lý thế nào thì xử lý thế ấy, em muốn thì anh mua cho em.”

“Vâng!”

Cố Thanh Thanh thật sự xử lý mấy thứ này, đương nhiên bên thủ đô là không có khả năng, tuy nơi này cô quen nhiều người nhưng dễ bị Lâm Phong biết được, vậy thì mất nhiều hơn được.Cố Thanh Thanh muốn chơi lớn.

Bên Lâm Phong vẫn luôn vô cùng kiên nhẫn, vẫn luôn không nói ra mục đích của bản thân, Cố Thanh Thanh sợ rút dây động rừng nên không làm rõ, nhìn xem rốt cuộc ông ta muốn gì.

Quà vẫn luôn tặng tới, lần nào Cố Thanh Thanh cũng nhận, nhưng chuyện này cũng giằng co khoảng nửa năm, Cố Thanh Thanh lo lắng thời gian dài sẽ xảy ra vấn đề.“Chị, em thấy nhiều năm như vậy chị vẫn luôn quan tâm tới gia đình quân nhân, em… Có chiến hữu cũ của cha tới tìm em, bọn họ có hàng cần bán, hỏi em xem có con đường hay không. Em thấy bọn họ cũng sống không dễ dàng gì, nghĩ nhà máy sắp ăn tết, cho nên hỏi một chút, có thể dùng… Đồ của bọn họ hay không?”

Đối với Cố Thanh Thanh mà nói chuyện này không là chuyện lớn gì: “Bọn họ có hàng gì?”

“Chính là gia cầm, sau khi bọn họ xuất ngũ trở về không tìm được công việc, có người còn tàn tật, mấy người tụ tập lại nuôi gia cầm, có nuôi heo, có nuôi gà, còn nuôi trâu.”

Mấy chuyện này Cố Thanh Thanh có thể ℓý giải, dù sao tình huống của mỗi nhà không giống nhau, chẳng qua…

Cố Thanh Thanh sờ cằm, cười hỏi: “Bọn họ… Thật sự đều ℓà xuất ngũ sao?”

Giang Văn Tân gật đầu:

“Đúng vậy, đều ℓà xuất ngũ, hơn nữa trên người còn có nhiều quân công, đều có thương tổn, người dẫn đầu ℓà một ℓiên trưởng.”









Bạn cần đăng nhập để bình luận