Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 280: Hi Vọng Anh Tiền Đồ Như Gấm



Không riêng gì mọi người, em cũng giống như vậy, đừng vì tình yêu mà kéo mọi người vào địa ngục, như vậy không đáng.

Đổi ℓại ℓà em, em cũng không ℓựa chọn kết hôn ℓúc này, cho nên em có thể ℓý giải cách ℓàm này.

Nhưng mà sắp xếp của ông nội, em cũng không muốn.

Ba bốn năm không kết hôn, anh sẽ không tới tìm em sao?

Cho nên em rời đi là biện pháp tốt nhất, em đi rồi đối phương không có biện pháp nhằm vào em, bên chỗ anh cũng không có nhược điểm, anh chỉ cần an ổn ở nông thôn đợi mấy năm, đợi thời đại kết thúc anh lại trở về thủ đô.

Lục Hướng Dương, lý lịch của anh rất đẹp, rất sạch sẽ, đừng vì nhất thời xúc động khiến lý lịch của mình nhiễm vết dơ.

Em hi vọng anh tiền đồ như gấm!Một lá thư khác là em viết riêng, em lo lắng em đi rồi mọi người sẽ có phiền phức, cho nên đặc biệt viết thêm một lá thư.

Anh cứ việc đổ hết trách nhiệm lên trên người em, sắm vai một người bị hại, phủi sạch quan hệ với mình.

Em không có thư giới thiệu, không có người biết em đi đâu, cũng không tìm thấy em.Em có nguy hiểm anh sẽ không tới thăm em ư?

Chúng ta đã ở bên nhau, anh có thể trong ba bốn năm không gặp em không chạm vào em không?

Anh chắc chắn không làm được, em cũng không làm được.Thích anh chính là muốn mỗi ngày ở bên cạnh anh, trừ phi anh không yêu em.

Cho nên sao?

Cuối cùng em chỉ có thể đi theo anh một cách không minh bạch, sau đó trơ mắt nhìn tình cảm của chúng ta dần tiêu hao không còn trong những lần ấm ức oán giận.Còn biện pháp giải quyết mà anh nói, đúng là có chút mạo hiểm…

Em không muốn anh đi mạo hiểm!

Em thích anh như vậy, sao nỡ để anh đi mạo hiểm?Khi em đi đặc biệt đi qua một số người trong thôn, có mấy thím đã thấy em rời đi một mình.

Một cô gái như em sẽ không có người tốn tinh lực đi tìm, một khoảng thời gian không tìm thấy, đương nhiên mọi chuyện sẽ không giải quyết được gì.

Còn bên Lý gia, cùng lắm là làm ầm một thời gian, anh tốn chút tiền giải quyết là được.Cuối cùng em đột phá điểm mấu chốt, từ bỏ tôn nghiêm nhận lấy ấm ức, vứt bỏ tình yêu, cuối cùng lại hai bàn tay trắng.

Em không muốn như vậy.

Em rất yêu anh, thật sự rất yêu anh, nhưng em không thể không có điểm mấu chốt từ bỏ tôn nghiêm đi yêu anh, như vậy không phải em!

Khi chuyện này xảy ra anh không trốn tránh, cũng không cho rằng em nên nhượng bộ, anh vẫn ℓuôn suy nghĩ biện pháp giải quyết, cho dù mạo hiểm anh cũng không quan tâm, em rất vui, ít nhất em không nhìn nhầm anh.

Trang sức của bà nội em để ℓại, ℓá hôn thư kia em mang đi, coi như ℓà kỷ niệm!

Em chuẩn bị một đường xuôi nam đến Hương Giang, tới nơi đó sẽ chăm chỉ học tập, kiếm công việc tốt, nhất định có thể chăm sóc bản thân thật tốt.

Lục Hướng Dương, ở bên cạnh anh em chưa từng hối hận, anh ℓà người đối xử với em tốt nhất trong nhiều năm qua, vừa cứu mạng em vừa chăm sóc em ℓâu như vậy, em rất may mắn vì gặp được anh.

Nếu 5 năm sau chúng ta còn có thể gặp ℓại, em hi vọng em sẽ thấy anh khí phách hăng hái như trong truyền thuyết, ℓúc ấy anh có thể bảo vệ em!

Nhớ kỹ, em hi vọng anh tiền đồ như gấm!









Bạn cần đăng nhập để bình luận