Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 792: Phiên Ngoại 24



Hai đứa bé tư tưởng đơn giản hơn nhiều.

Đồng Yến cười nói:

“Mẹ, mẹ chỉ muốn hỏi chúng con có thích chú Mạnh hay không? Có muốn chú ấy ℓàm cha bọn con không có phải không ạ?”

“Chị, có phải chị có chuyện gạt bọn em hay không? Chị và chú Mạnh thật sự ℓà mới quen sao? Vì sao chú ấy đối xử tốt với mấy bọn em như vậy? Đặc biệt ℓà đối với Đồng Yến và Đồng Lâm giống y như con ruột, chị…”

“Chị cả, ý của chị là phí sinh hoạt của chúng ta chú Mạnh sẽ cho, chú ấy còn tìm trường học cho bọn em? Sắp xếp chỗ ở gì đó? Chú ấy muốn nuôi chúng ta sao? Vì sao vậy ạ?”

Đồng Nguyệt sờ mũi:

“Hai đứa bọn em thực ra không nên để Mạnh Phồn nuôi, đợi tay chị khôi phục chị chắc chắn sẽ đi làm, đến lúc đó phí sinh hoạt của hai đứa sẽ do chị chịu trách nhiệm.”

“Vậy Đồng Yến và Đồng Lâm thì sao?”“Chú ấy… Rất tốt, nhiều năm trước khi mẹ ở Mỹ đã quen chú ấy, chú ấy rất tốt, chẳng qua là sau này vì chút hiểu lầm bọn mẹ không gặp lại nữa, lần này gặp lại chú ấy ở Bằng Thành, mẹ cũng rất bất ngờ.”

Mấy đứa bé chớp mắt, cảm thấy còn có chuyện quan trọng chị cả chưa nói.

“Chị cả, trước đây chị và chú Mạnh có quan hệ gì? Vì sao chú ấy đối xử tốt với bọn em như vậy? Tay chị đã khỏi sau này chúng ta làm sao bây giờ? Vẫn là trở lại nhà ở trước đây sao?”

Quả nhiên, có một số việc căn bản không thể giấu được.Đồng Nguyệt chỉ có thể nói: “Chị muốn đưa bọn em đến thủ đô đi học.”

Đồng Thiến không dám tin: “Thủ đô? Chúng em đều đi ư? Vậy chị cả cũng đi à?”

“Ừm, chị cũng đi, chị đi chăm sóc các em.”

“Vậy chúng ta sống dựa vào cái gì? Còn có chuyện trường học phải làm sao đây?”…

Nếu trong chuyện này không có gì đó khó hiểu, nói ra có khả năng không ai tin.

Cho dù Mạnh Phồn quen Đồng Nguyệt, là bạn tốt, thuận tay giúp một chút, nhưng bạn tốt cũng không đến mức tốt như vậy.

Đồng Nguyệt biết không giấu được, ngay từ lúc đầu Mạnh Phồn đã không định giấu mấy đứa bé này, chẳng qua là ban đầu không có tình cảm gì, anh ta lo lắng đứa bé không tiếp nhận mà thôi.Trong thời gian này vẫn luôn lấy phương thức cha yêu thương đám nhỏ, đợi bọn nhỏ tiếp nhận trên tâm lý, đương nhiên là có thể nói rõ.

Hiện giờ ngay cả em gái của cô ấy cũng nhìn ra được không bình thường, thời gian dài đương nhiên đứa nhỏ cũng sẽ nhìn ra được.

Đồng Nguyệt nhìn mấy đứa bé, giải thích:

“Mẹ đúng là đã quen với chú Mạnh từ sớm, ngày đó mấy đứa đột nhiên xảy ra ngoài ý muốn bị đám buôn người bắt đi, mẹ không có cách nào vừa vặn gặp chú ấy nên nhờ chú ấy giúp. Chú ấy đi cứu các con, lúc này mới có chuyện sau đó.”Đồng Nguyệt: “…”

Cô ấy do dự một lát, mới tiếp tục nói: “Chuyện này chú Mạnh bọn em sẽ sắp xếp, các em không cần lo lắng chuyện này.”

Mấy đứa bé nghe hiểu những lời này.

Đặc biệt là Đồng Nhan kịp phản ứng nhanh nhất:

“Hai bọn họ chú Mạnh sẽ chịu trách nhiệm.”

Hiện giờ thích anh ta không đại biểu biết anh ta ℓà cha ruột vẫn sẽ thích, mà Đồng Nguyệt ℓàm mẹ, không hi vọng hai đứa nhỏ có ngăn cách với Mạnh Phồn.

“Đồng Yến, Đồng Lâm, nhìn hai đứa rất thích chú Mạnh chuyện này khiến mẹ rất vui, mẹ chỉ muốn nói cho hai đứa mẹ đã quen với chú Mạnh từ rất ℓâu, chú ấy rất tốt nhưng giữa bọn mẹ có chút hiểu ℓầm. Mẹ vẫn ℓuôn đi học ở nước ngoài cho nên hai bọn mẹ tách ra, chú ấy cũng không biết sự tồn tại của hai đứa.”

“Lần này gặp được ở Bằng Thành, hai bọn mẹ đều rất bất ngờ, nhưng mà cũng may gặp được chú ấy, nếu không các con xảy ra chuyện, mẹ cũng không biết nên tìm ai giúp đỡ.”









Bạn cần đăng nhập để bình luận