Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 396: Áo Khoác Xa Hoa, Mua Xong Là Chạy



Dáng người này rất dễ mặc quần áo, quần áo bình thường mặc vào đều không quá kém.

“Thật sự rất đắt, ℓà nhà thiết kế già ℓàm, chỉ có hai chiếc, chuẩn bị đưa đến cửa hàng hữu nghị ở Thượng Hải bán cho người nước ngoài.”

Giá cả đó không phải người trong nước có thể tiếp nhận nổi.

Người bán hàng ℓiếc mắt nhìn Cố Thanh Thanh với vẻ hâm mộ, chạy đi ℓấy hàng.

Đối với Lục Hướng Dương mà nói, có thể mua được thứ tốt cho vợ thật sự rất khó, vật tư ở thời đại này quá thiếu thốn, còn rất bảo thủ, cô gái của anh muốn trang điểm cũng không được.

Hiện giờ gặp được thứ tốt, cần phải nắm lấy.

Người bán hàng cẩn thận nhìn Lục Hướng Dương: “Cái này… Hai ngàn hai!”

Lục Hướng Dương: “Không sao, gói lấy!”Nếu bán được, cô ta được trích phần trăm tận mấy tháng.

Đợi một lúc lâu người bán hàng mới lấy quần áo ra, có tổng cộng hai chiếc, không giống nhau.

Một chiếc màu đen một chiếc màu trắng, màu đen là áo khoác dài lông dê, kiểu dáng rất đẹp, hơn nữa nguyên liệu dày hơn một chút, kiểu thu đông, chỉ cần mùa đông không phải rất lạnh đều có thể mặc.

Áo vừa mới được lấy ra, Lục Hướng Dương và Cố Thanh Thanh nhìn ra được khác biệt.Hiện trường lập tức yên tĩnh lại, chị gái bán hàng còn nghe thấy rõ tiếng tim mình đập:

“Ngài nói… Gói lấy ư?”

Lục Hướng Dương rời mắt nhìn chiếc khác, nghe thấy thế trả lời: “Đúng vậy!”

Người bán hàng nuốt nước bọt, sau khi kịp phản ứng trên mặt lập tức cười tươi như đóa hoa:Lông cừu xa hoa đều tương đối mềm, làm thành áo khoác thì cần khảo nghiệm tay nghề, kiểu trước mắt hẳn là không phải toàn bằng lông cừu, nếu không thì không có kiểu như trước mắt.

Nhưng mà nhìn qua thì không khác gì toàn là lông cừu hết, đây mới gọi là lợi hại.

Tầm mắt của Lục Hướng Dương người bình thường không thể so được, anh từng thấy quá nhiều thứ tốt, chiếc áo trước mắt này vừa lấy ra là anh ưng, vươn tay sờ một lát thì càng thích.

“Gói lại cho tôi, tôi lấy!”Cố Thanh Thanh sửng sốt, cô mới nhìn một lát còn chưa kịp xem size áo.

“Cái này cỡ bao nhiêu thế?” Cố Thanh Thanh hỏi người bán.

Trả lời là Lục Hướng Dương: “Không cần để ý tới cỡ, nếu không vừa anh đến thủ đô tìm sư phụ già sửa cho em.”

Cố Thanh Thanh: “…”“Được được, vậy tôi đi gói lấy cho anh. Anh nhìn cái này xem, đây là do một sư phụ già đặc biệt đặc biệt đặc biệt nổi tiếng ở chỗ chúng tôi làm, tay nghề số một, ngay cả cúc áo cũng được thiết kế tỉ mỉ, cả nước chỉ có một kiện. Chiếc này vốn là muốn đưa đến cửa hàng hữu nghị ở Thượng Hải cho phu nhân của lãnh đạo nước ngoài, hôm nay mới đặt bên này vừa vặn gặp được ngài, chắc chắn là có duyên với ngài.”

Cố Thanh Thanh: “…”

Được rồi, rõ ràng quần áo mua là cho cô mặc, nhưng chị gái này nhìn ra được người trả tiền là Lục Hướng Dương, cho nên căn bản không nhìn cô, đều luôn nhìn chằm chằm Lục Hướng Dương.

Cố Thanh Thanh thậm chí cảm nhận được trong đôi mắt của người bán hàng này tràn ngập thành kính và tín niệm!

Trích phần trăm!

Tiền!

Tiền!

Cái màu trắng này có chút giống với ℓông thú, nhưng mà không dày nặng như ℓông thú, thoạt nhìn mềm mại nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nếu cô gái trẻ tuổi mặc, sẽ có thêm chút quyến rũ và ưu nhã.

Vô cùng xinh đẹp!







Bạn cần đăng nhập để bình luận