Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 394: Mua Đồ Dùng Kết Hôn





Nói như vậy, chẳng phải tương ℓai phí bản quyền sẽ càng nhiều hơn ư?

Cố Thanh Thanh đã bắt đầu ảo tưởng mình biến thành đại phú bà.

Lục Hướng Dương nhìn cô, cảm thấy kỳ ℓạ ℓà cô sẽ hỏi như vậy:

Lục Hướng Dương cười xoa đầu cô:

“Nếu vui, vậy đi mua. Vốn dĩ mua mấy thứ đó chính vì khiến em vui, đâu có trước đây vui thì sau này không cần làm nữa?”

Không cho em một chút kẹo, tương lai khi sinh con nuôi đứa bé luôn gặp một chút chuyện vất vả ấm ức, đến lúc đó cô lấy gì an ủi mình?

Lục Hướng Dương biết rất rõ, cho dù mình đủ thông minh, cũng không có khả năng các mặt trong hôn nhân đều làm tốt, luôn có lúc không rảnh lo.Cô phát hiện, tư duy của Lục Hướng Dương không giống với người đàn ông bình thường.

Cô cho rằng lúc trước đều mua nhiều như thế, đồ cần dùng khi kết hôn cô cũng có, quà cũng tặng nhiều như vậy, theo lý thuyết lần này sẽ không mua quá nhiều.

Không nghĩ tới…

“Anh… Còn muốn mua bao nhiêu? Nguyên liệu làm quần áo lúc trước em đã có, có rất nhiều là lông dê, hơn nữa khi ở Thượng Hải cũng mua nhiều như vậy…”Lục Hướng Dương nghĩ một lát, cười nói:

“Đồ kết hôn cần phải mua thêm lần nữa, trước đây là trước đây, không thể trước đây đã làm thì kết hôn phải tiết kiệm được. Theo lý thuyết chưa kết hôn anh còn có thể cho em những thứ đó, vậy kết hôn không phải là càng nhiều hơn sao?”

“Hơn nữa em nói cho anh biết, anh mua cho em mấy thứ kia em có vui hay không? Không quan tâm em đã có hay chưa, cũng đừng quan tâm em có cần hay không, em chỉ cần trả lời anh nhìn thấy mấy thứ đó em có vui hay không?”

Cố Thanh Thanh thành thật trả lời: “Vui!”Sao sẽ không vui được?

Bạn trai, chồng mua đồ cho mình, sao có thể không vui?

Con gái sẽ ghét quần áo túi đồ trang điểm nhiều ư?

Cho dù mua lại đồ từng mua, thấy cũng sẽ vui vẻ.“Mua đồ dùng kết hôn, đâu có người kết hôn không mua đồ? Không cần mua quần áo mới cho em? Trang sức mới? Không cần một ít nguyên liệu làm quần áo sính lễ à?”

Cố Thanh Thanh nghĩ một lát đồ trong tay mình: “Trong tay em có những thứ này mà, trước đây đều mua nhiều như vậy…”

“Trước đây là trước đây, trước đây em còn chưa gả cho anh đâu anh mua nhiều cho em như vậy, vậy kết hôn chẳng phải sẽ mua càng nhiều hơn ư?”

Cố Thanh Thanh: “…”Nhỡ đâu tương lai cô vất vả ấm ức, nghĩ lại anh đã từng đối xử tốt với cô, như vậy trong lòng còn có thể có chút an ủi, còn có thể cố gắng tiếp được.

Sợ nhất chính là sau khi ấm ức hồi tưởng quá khứ, vẫn luôn là chịu khổ, như vậy hôn nhân sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc.

“Lên xe, dẫn em đến thành phố!”

Lục Hướng Dương đạp xe đạp, chân dài chống lên mặt đất, Cố Thanh Thanh vui vẻ nhảy lên xe của anh, đi theo anh cùng đến thành phố.Cửa hàng bách hóa ở thành phố đương nhiên nhiều đồ hơn ở huyện thành, nhưng mà trước khi đến tòa bách hóa Lục Hướng Dương đến ngân hàng một chuyến trước, đi lấy không ít tiền.

Cố Thanh Thanh có chút không hiểu.

“Không phải là trong tay anh có tiền sao? Lấy nhiều tiền như vậy làm gì?”

Lúc trước ở trong huyện thành anh đã lấy một lần.

Lục Hướng Dương cười nói:

“Lúc này khác, ℓà tiền ℓương của ông bà nội trong khoảng thời gian xuống nông thôn được phát bổ sung, hiện giờ công việc cũng khôi phục, tiền ℓương của ông nội rất cao, tiền hưu của bà nội cũng không thấp. Đây đều ℓà công ℓao của em, mấy cậu đều cho em ℓì xì to, đương nhiên ℓà ông bà nội cũng phải cho. Cho nên ℓần này bảo anh đến ℓấy tiền, cho em ℓàm sính ℓễ.”

Cố Thanh Thanh nhìn anh ℓấy hai ℓần đều không ít, hỏi: “Bao nhiêu?”







Bạn cần đăng nhập để bình luận