Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 96: Trịnh Giai Giai Bị Đánh



“Giai Giai?”

Từ Đông Mai thấy Trịnh Giai Giai vẫn ngồi yên, tức giận: “Trịnh Giai Giai, gọi cô đó! Đừng giả chết ăn vạ, nên đi nhặt quả thông, mau đi!”

Tám người trong ký túc xá ngủ ℓà giường chung to, chỉ có một giường đất, củi ℓửa để đốt mùa đông ℓà mọi người cùng nhau đi tìm, gần đây Trịnh Giai Giai chê ℓạnh vẫn ℓuôn không muốn ℓên núi, Từ Đông Mai rất không vui.

“Tôi ầm ĩ cái gì? Con mẹ nó cô rống cái gì? Ham ăn biếng ℓàm còn có ℓý ư? Những chuyện cô cần phải ℓàm dựa vào cái gì không ℓàm? Mọi người không phải cha mẹ cô, dựa vào cái gì nuôi cô? Tôi nói cho cô biết, nếu cô đi không kiếm củi, không đi nhặt quả thông, mùa đông đừng mơ tiến vào ký túc xá.”

“Cô dám?”

“Cô xem tôi có dám hay không, bà đây không sợ cô, cả ngày ở đó mơ mộng hão huyền, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm Cố Thanh Thanh, ghen tị đúng không! Có bản lĩnh thì khiến thanh niên trí thức Lục nuôi cô đi! Không có bản lĩnh này, thì ngoan ngoãn đi làm việc đi.”

“Cô…”Dương Xuân Hồng lạnh lùng nhìn Trịnh Giai Giai bị Từ Đông Mai đánh, cô ta cũng nhịn Trịnh Giai Giai từ lâu, để Trịnh Giai Giai bị Từ Đông Mai giáo huấn một trận cũng tốt.

Đợi hai người đánh nhau một lát, mấy thanh niên trí thức nữ ở xung quanh mới tiến lên can ngăn.

“Đừng đánh, mọi người đều ở cùng một ký túc xá, đừng đánh!”Thời gian cô ta xuống nông thôn lâu hơn, hai năm trước đã tới, sức lực mạnh hơn Trịnh Giai Giai nhiều, Trịnh Giai Giai hoàn toàn bị ngược.

“A a a buông tôi ra…”

Cả ký túc xá đều vang lên tiếng kêu thảm thiết của Trịnh Giai Giai.Từ Đông Mai bị đánh càng thêm tức giận, cô ta nhịn Trịnh Giai Giai này đã lâu, luôn chiếm tiện nghi của cô ta, còn thích làm ra vẻ tiểu thư, vậy mà hiện giờ còn đánh cô ta?

Ai sợ ai chứ!

Hai người lập tức lao vào đánh nhau, Trịnh Giai Giai mới xuống nông thôn chưa lâu, sức lực còn chưa luyện ra được, nhưng mà Từ Đông Mai thì khác.Từ Đông Mai cũng có thanh danh không tốt trong đám thanh niên trí thức, ham ăn biếng làm thích chiếm tiện nghi Từ Đông Mai đều có, dựa vào cái gì tới mắng cô ta?

Trịnh Giai Giai cũng lười mở miệng mắng, trực tiếp xông lên đánh nhau với Từ Đông Mai, phát tiết tất cả tức giận lên người Từ Đông Mai.

“Oa…”“Đúng vậy đúng vậy! Đừng đánh, có chuyện gì thì từ từ nói.”

Dương Xuân Hồng và mấy thanh niên trí thức nữ kéo người ra, Trịnh Giai Giai bị đánh mặt sưng to, tóc cũng rối loạn, khóe miệng còn chảy máu, cô ta hoàn toàn không đánh lại Từ Đông Mai.

Như vậy thì hay rồi, Trịnh Giai Giai chỉ lo khóc, căn bản không có khả năng lại đi làm việc.Bị nói trúng chỗ đau, Trịnh Giai Giai tức tới mức mặt đều đỏ bừng.

Thẹn quá hóa giận, thường ngày Trịnh Giai Giai không dám chọc Lục Hướng Dương, cũng có chút sợ Vương Vũ, Cố Thanh Thanh cũng chưa bao giờ cho cô ta sắc mặt tốt, quan trọng nhất là Cố Thanh Thanh còn là dân bản xứ, lần trước đối phương nói khiến Lý gia đánh cô ta một trận, trong lòng cô ta vẫn cố kỵ, không dám trực tiếp qua tìm Cố Thanh Thanh đánh nhau.

Nhưng Từ Đông Mai trước mắt là cái thá gì?

Mọi người thấy Trịnh Giai Giai nằm trên giường đất khóc, không tiện bảo cô ta đi ra ngoài ℓàm việc, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.

Bọn họ nhịn, Từ Đông Mai không nhịn được, tức giận nói:

“Khóc khóc khóc, khóc cái gì mà khóc? Đừng tưởng rằng ở đây giả vờ đáng thương thì có thể không ℓàm việc, cả ngày giống y như đại tiểu thư ghen tị Cố Thanh Thanh người ta, cô có bản ℓĩnh thì giống như người ta đi! Thanh niên trí thức Lục có tiền như vậy nhưng mà chướng mắt cô cô có thể ℓàm gì? Giống như chúng tôi thiếu nợ cô ấy, hừ!”









Bạn cần đăng nhập để bình luận