Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 393: Định Ngày Kết Hôn



Cố Thanh Thanh ấm ức: “Đương nhiên ℓà nhớ, chúng ta mới kết hôn nửa tháng, anh đã rời đi!”

Lục Hướng Dương chuyển sang tôm cô, ngồi ℓên một chân khác của anh: “Là anh không tốt, mấy ngày nay ở nhà có người bắt nạt em không?”

Cố Thanh Thanh ℓắc đầu: “Không có!”

Lục Hướrng Dương nghĩ một ℓát: “Vậy, anh nói cho em một tin tức tốt.”

“Cái gì?”

“Ôn gia gửi tiền về cho em, Đô La đấy!”

Cố Thanh Thanh kinh hãi, ℓập tức ngồi thẳng: “Chuyện này… Sao ℓại có chuyện này? Bọn họ ở nước ngoài…”

“Anh ta ở sau núi ấy! Chuyện lần này công lao lớn như vậy, anh không thể lãng phí được. Hợp tác với Chu Lâm một chút, anh ta có công việc bên này.”

Cố Thanh Thanh chậc chậc nói: “Người lợi hại đúng là khác biệt, anh ta trẻ tuổi như thế, tiền đồ tương lai vô hạn!”

Lục Hướng Dương cười nói: “Đó là đương nhiên, anh ta chính là người xuất sắc trẻ tuổi, nếu anh ta lăn lộn không tốt, vậy những người khác còn sống thế nào?”

Cố Thanh Thanh nhìn về phía mặt anh, trong mắt trong tim đều là kiêu ngạo: “Tương lai anh chắc chắn cũng không đơn giản.”Hôn lễ ở nông thôn phải làm như thế nào?

“Lần này có phải có rất nhiều chuyện không thể làm hay không? Chúng ta… Chúng ta ở chỗ này, vậy… Chắc chắn không có đón dâu linh tinh, chúng ta phải làm gì?”

Lục Hướng Dương cười xoa đầu cô:

“Không có đón dâu cũng không sao, làm cho em quần áo mới, ngày đó trang điểm thật xinh đẹp, không có những lưu trình đó là được. Đến lúc đó sẽ có người chủ hôn, làm bữa tiệc rượu là xong. Chỗ chúng ta rộng, tháng sau chưa tính là quá lạnh, bày ở trong sân là được. Thật sự không được thì dựng lều, bộ đội có anh đi mượn tới cũng được.”Lục Hướng Dương cười nói:

“Ôn gia không giống, trong tay bọn họ có đồ bọn anh cần, cho nên gọi là Hoa Kiều nước ngoài, khách nước ngoài, đãi ngộ khá tốt. Ôn gia vẫn luôn hợp tác với bọn anh, tiếp xúc với Ôn gia không có vấn đề gì. Chuyện của em anh đã từng báo với phía trên, phía trên cho phép. Không phải là lúc trước em đưa cho Ôn Tình Tình một số bản vẽ sao, lần này cô ấy gửi phí bản quyền cho em.”

Cố Thanh Thanh vô cùng vui sướng: “Thật vậy sao? Vậy… Ở đâu? Em cần đến đâu nhận?”

“Ở huyện thành, ngày mai dẫn em đi.”Sự thật chứng minh, đúng là không có ai dám tới quấy rầy bọn họ.

Đám người bên ngoài nên làm gì thì làm chuyện đó, không kiếm công điểm thì đi khắp núi đồi nhặt nấm mộc nhĩ, cầm lồng sắt đi khắp nơi bắt cá tôm, không có một người dám đến gõ cửa phòng Cố Thanh Thanh.





Cố Thanh Thanh vô cùng kích động, thế giới này đúng là huyền diệu, ở thời đại này có quan hệ bà con bạn bè với người nước ngoài rõ ràng là trí mạng, nhưng cô lại quang minh chính đại kiếm Đô La, quả thực là thần kỳ!

“Còn có một chuyện.” Lục Hướng Dương ôm cô, nghiêm túc nói với cô: “Cha mẹ anh đã trở lại thủ đô sắp xếp xong, phân chia nhà ở lần nữa, nhà ở còn tốt hơn trước. Bọn họ đã bắt đầu làm việc, sau khi công việc của mẹ anh sắp xếp xong thì sẽ đến thăm chúng ta trước tiên, trở lại mới chính thức làm việc.”

“Thanh Thanh, tháng sau chúng ta làm hôn lễ được không?”

“Tháng sau?” Cố Thanh Thanh cảm thấy có chút hoảng hốt, thật sự phải làm hôn lễ ư?Hôn lễ như vậy Cố Thanh Thanh vô cùng chờ mong, tuy không long trọng xa hoa như đời sau, nhưng ít nhất ở thời đại hiện giờ, bọn họ có bạn tốt, có người mình yêu quý ở bên cạnh, hiệu quả hẳn là không tệ.

“Được! Vậy… Ngày mai chúng ta đi mua ít kẹo mừng đi. Đúng rồi, đám Vương Vũ biết chụp ảnh không? Chúng ta chụp nhiều mấy bức có được không, tuy lúc trước từng chụp ảnh cưới ở Hương Giang, nhưng kết hôn vẫn khác. Ảnh chụp lần này tương lai lấy ra xem, chắc chắn sẽ có cảm giác khác.”

Lục Hướng Dương gật đầu: “Chuyện này anh đã sớm sắp xếp, yên tâm đi, Tào Duệ biết chụp, Chu Lâm cũng biết, đến lúc đó anh bảo bọn họ chụp.”

“Chu Lâm cũng tới ư?”Lục Hướng Dương nhướng mày, nhìn vẻ mặt tràn ngập sùng bái của cô gái: “Sùng bái anh như vậy à, vậy… Có phải nên bồi thường cho anh hay không?”

Gương mặt Cố Thanh Thanh đỏ lên: “Nói cái gì thế? Ban ngày ban mặt.”

Lục Hướng Dương xoay người, đặt cô lên trên giường đất: “Ban ngày thì thế nào? Anh đã đóng cửa lại, ai dám tới quấy rầy anh?”

Cố Thanh Thanh: “…”





Bạn cần đăng nhập để bình luận