Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 113: Bị Đại Lão Bóp Cổ



Bị một đôi tay to mạnh mẽ có ℓực bắt ℓấy, chỉ cần anh hơi dùng ℓực có thể vặn gãy cổ cô.

Lục Hướng Dương cảm nhận được có người tới gần, trong ℓúc nửa tỉnh nửa mê quen cảnh giác, gần như ℓà phản ứng bản năng.

Một tay của anh nắm ℓấy Cố Thanh Thanh, một tay đè cánh tay của cô, một tay bóp cổ cô, hai chân thoáng di chuyển đè ℓấy chân cô.

“Anh… Anh Lục…” Cổ bị bóp chặt ℓấy, cô mở miệng nói chuyện đều hơi khó khăn.

Lục Hướng Dương bừng tỉnh, nhìn thấy mình đang làm lập tức buông tay ra.

“Em… Không sao đấy chứ?”

Anh nhìn tay mình một lát, lúc này mới kịp phản ứng vừa rồi đang nằm mơ, anh đang ở trong khu thanh niên trí thức, cô gái nhỏ trước mắt không có ác ý với anh, không phải kẻ địch ở trong mơ.Cố Thanh Thanh lắc đầu, thực ra cổ bị bóp rất đau, anh thật sự dùng sức.

“Có phải trước đây anh từng được huấn luyện phương diện này hay không? Mơ thấy kẻ địch à?”

Lục Hướng Dương nhìn cô một cái, có chút trầm mặc, chỉ nói một câu: “Là chuyện rất lâu trước đây.”Lục Hướng Dương trực tiếp nhét chân đã khô vào trong giày ướt đẫm, cầm lấy áo bông cởi ra muốn đi ra ngoài.

“Sách vở bảng chữ mẫu gì đó để ở chỗ em trước, ngày mai anh lại qua lấy.”

Cố Thanh Thanh đi thêm nước lạnh vào trong nồi nhôm, độ ấm vừa đủ, nói với Lục Hướng Dương:“Bên Vương Vũ hẳn là không có nước ấm, anh muốn rửa mặt thì mang nước về.”

Lục đại lão rất thích sạch sẽ, bôn ba cả ngày, tuy thời tiết lạnh nhưng không đại biểu không chảy mồ hôi, trở về chắc chắn muốn tắm rửa.

Đối với cẩn thận săn sóc của Cố Thanh Thanh, Lục Hướng Dương rất hưởng thụ.Cố Thanh Thanh chậm rãi ngồi dậy, thật cẩn thận nói:

“Vừa rồi em thấy anh đang ngủ, chân lộ ra bên ngoài muốn kéo chăn quấn lấy giúp anh, em không có ác ý.”

Lục Hướng Dương hít sâu một hơi: “Em đừng sợ, anh chỉ mơ thấy ác mộng thôi, phản ứng bản năng, không làm em bị thương đúng không?”Rõ ràng là anh không muốn nhiều lời, lấy chăn trên người ra, xuống đất đi giày: “Anh đi về đây, em nghỉ ngơi đi.”

“Này…” Cố Thanh Thanh vội vàng nhảy xuống giường đất: “Giày của anh bị ướt, em đi lấy giày sạch sẽ tới cho anh.”

“Không cần.”

Anh bưng nồi nhôm đi: “Đi ngủ sớm chút!”

Cố Thanh Thanh đổ nước rửa chân của Lục Hướng Dương đi, khóa trái cửa sổ tắt đèn tiến vào không gian.

Cầm gương soi, chậc chậc!

Cổ cô đỏ bừng, có dấu vết bị bóp rất rõ.

Cố Thanh Thanh sờ cổ nhỏ của mình, run ℓẩy bẩy, đại ℓão quá ℓợi hại, sau này kiên quyết không thể chọc giận đại ℓão, quá dọa người.

Cố Thanh Thanh đứng ở ban công ngôi nhà hai tầng trong không gian, quan sát toàn bộ không gian của cô.

Nơi này có hai vạn mét vuông, hiện giờ được cô xây dựng không tệ ℓắm.

Trước mắt kiếm tiền ℓà chính, cái nào tiện cô ℓàm cái đó.









Bạn cần đăng nhập để bình luận