Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 508: Trọng Nam Khinh Nữ



Cô bé ℓắc đầu.

“Nhà ăn ở đâu ạ? Cháu đi mua cơm cho mẹ cháu ăn.”

Lục Hướng Dương nhìn, cô bé nhỏ như vậy e rằng cô bé không ℓàm được chuyện này, nên hỏi:

Cô bé cầm một ca sắt tráng men tới, Lục Hướng Dương mở hộp cơm ra, ℓấy ít canh gà mì sợi cho cô bé, ℓại cho cô bé một quả trứng gà đã nấu chín.

Cô bé nhỏ gầy bất ngờ nói chuyện, đừng nhìn cô bé vừa gầy vừa nhỏ, nhưng nói chuyện rất có trật tự.

Những lời này vang lên, bà cụ tức giận: “Câm miệng, mày đừng có mà nói linh tinh, trong nhà để chúng mày thiếu đồ ăn khi nào?”

Cô bé sợ tới mức co rụt trong góc tường, không dám nói lời nào.

Y tá còn có gì không rõ?Cô bé rất vui, thật cẩn thận nâng lên: “Cảm ơn chú.”

Gương mặt của cô bé đỏ bừng, trên người tuy mặc áo bông có mụn vá, nhưng rất ấm áp, có thể nhìn ra được tuy không phải nhà giàu có gì, nhưng cô bé này sống cũng không tệ lắm, không chịu ngược đãi gì.

Mà nhà bên cạnh, thì hoàn toàn khác biệt.

Khi y tá đi ra nói chuẩn bị ít đồ ăn cho thai phụ, mẹ chồng lập tức mắng lại.Người đàn ông không nói lời nào, bà cụ bên cạnh tức giận:

“Lớn như vậy còn không biết ăn cơm à? Thời buổi này cuộc sống gian nan như thế, nhà nào có thể mỗi ngày đều ăn? Nếu lại sinh thêm một con nhóc, sau này đừng mơ ăn cơm.”

“Bà…” Y tá tức điên.

“Mẹ cháu chưa ăn cơm, ngày hôm qua mẹ cháu chỉ ăn một cái bánh bột ngô, giữa trưa ăn, buổi tối đói quá cháu xin củ khoai lang đỏ sống nhà thím bên cạnh, cháu và mẹ cháu mỗi người một nửa.”Y tá kia nghe xong trên mặt không vui lắm, y tá làm việc ở khoa phụ sản, ghét nhất là gặp phải loại người nhà không nói lý này.

Thai phụ kia gầy gò, vừa nhìn là biết khi mang thai bị tra tấn nhiều, cơ thể không tốt sinh con sẽ gian nan, lúc này mới đau chưa được bao lâu thai phụ đã không còn sức lực gì.

“Thai phụ cần ăn gì đó, người không ăn cơm lấy đâu ra sức lực? Buổi sáng thai phụ ăn cơm chưa?”

Câu hỏi cuối cùng, là hỏi người đàn ông bên cạnh.Người đàn ông nghe xong sửng sốt, mãi mà không kịp phản ứng lại: “Hẳn là… Ăn rồi?”

Y tá: “…”

Y tá cố gắng kìm nén lửa giận:

“Vợ anh đã sắp sinh, cô ấy ăn cơm chưa anh còn không biết sao?”“Ăn ăn ăn chỉ biết ăn, sinh con mãi mà chưa sinh ra, còn muốn ăn?”

Bên cạnh cũng có bé gái, chỉ khoảng năm sáu tuổi, mặc rất mỏng manh, cơ thể gầy yếu.

Còn ít tuổi vốn nên trắng nõn, nhưng làn da của đứa bé này thì ngăm đen, hơn nữa thô ráp giống y như vỏ cây già.

Vừa nhìn là biết thường xuyên chịu đói.Cơ quan của bọn họ cung ứng đầy đủ nhất, người đàn ông làm việc ở nơi này tiền lương cao, nhiều phiếu, tuyệt đối không xuất hiện tình huống không có cơm ăn.

Đói thành như vậy, vậy chỉ có thể là do con người tạo nên.

“Có bát không? Chỗ tôi có ít đồ ăn, cho thai phụ ăn trước.”

Những lời này là mợ cả Mạnh nói, bà ấy làm việc ở đây, y tá đều quen, những lời này là nói với y tá.

Cả nhà kia, rõ ràng ℓà không trông cậy được.

Nhìn cô bé gầy nhỏ trước mặt, Lục Hướng Dương đột nhiên hỏi cô bé: “Cháu còn ca tráng men không?”

Cô bé sửng sốt: “Còn ạ.”

“Lấy ra đây.”

Anh cũng ℓấy một quả trứng gà ra cho cô bé.

Đồ trong tay anh còn nhiều, không để bụng chút đồ ăn này.

Cô bé ngơ ngác nhìn đồ trong tay.

Canh gà, thịt gà, mì trắng!

Mì trắng ℓàm mì sợi, còn có trứng gà…









Bạn cần đăng nhập để bình luận