Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 584: Một Nhà Đoàn Tụ



Cố Thanh Thanh nhìn gương mặt Lục Hướng Dương, có chút đau ℓòng nói:

“Gương mặt anh nhìn mệt mỏi hơn nhiều, không có em ở bên chăm sóc đã tiều tụy hơn, ℓần này nghỉ mấy ngày? Có thể ở nhà thêm mấy ngày không?”

Không có Cố Thanh Thanh ở bên cạnh chăm sóc, không có nước dinh dưỡng trong không gian của Cố Thanh Thanh tẩm bổ, cả ngày Lục Hướng Dương đều bận rộn công việc, gần mấy tháng trông già đi nhiều.

Cố Thanh Thanh ngạc nhiên vui mừng nói: “Hai mươi ngày? Thật tốt quá, vậy chúng ta đến Giang Ninh muộn một chút, thời gian này ở thủ đô.”

“Đợi anh một lát!”

Anh lấy hành lý của mình ra, sau khi mở ra thì lấy một hộp nhỏ bên trong ra, mở trước mặt Cố Thanh Thanh.

Bên trong là quần áo, là loại quần áo mỏng như lá liễu.Lục Nhị Hùng lập tức cười nói:

“Đương nhiên là con nhớ cha, hiện giờ cha đã trở về, mẹ chúng ta cùng đi một lần đi! Con muốn cha đặt con lên vai khiêng lên trên.”

“Con muốn cha con mệt chết à?”Lục Hướng Dương đi khóa trái cửa, kéo vợ đi về phía phòng tắm.

“Đi tắm!”

Hai người ở trong phòng tắm hơn hai tiếng, Lục Hướng Dương mới ôm Cố Thanh Thanh mặt đỏ rực ra ngoài, quấn khăn tắm đặt lên giường, Lục Hướng Dương cười hì hì đầy thần bí;Cuối cùng vẫn là Mạnh Huyên đau lòng con trai út, đi tới ôm Lục Nhị Hùng đang không ngừng nói đi, thuận tiện đón cả ba đứa bé rời đi.

Lục Đại Bảo tự giác hơn nhiều, không cần gọi, tự mình đi theo sau mông bà nội rời đi.

Cuối cùng cũng thanh tịnh, trong phòng chỉ còn lại hai người.Ba đứa bé khác đã mấy tháng không gặp cha, mới đầu có chút không quen thuộc, cũng may người làm cha như Lục Hướng Dương chưa từng vắng mặt trưởng thành của bọn họ, ở bên nhau một lát là quen thuộc.

Buổi tối mấy đứa bé ở trong phòng Cố Thanh Thanh vẫn luôn không chịu ngủ, Lục Nhị Hùng còn nói một đống với Lục Hướng Dương không chịu để yên, làm hại Lục Hướng Dương muốn ôm vợ cũng không có cơ hội.

Thân thiết khi mới trở về sắp biến mất, tên nhóc thối này đúng là không có mắt nhìn, anh muốn ném văng cậu bé đi.Lục Nhị Hùng lại nắm lấy vạt áo của mẹ, ấm ức nói: “Mẹ, mẹ nhìn thấy cha thì không cần Nhị Hùng nữa, cha nói muốn dẫn Nhị Hùng đi cưỡi ngựa to, mẹ cũng đi cùng được không?”

Cố Thanh Thanh cúi đầu nhìn Lục Nhị Hùng:

“Chẳng lẽ con không nhớ cha sao? Là ai cả ngày nói nhớ cha? Dẫn con đến trường thành con cũng không vui, muốn cha đi cùng con?”“Cha sẽ không mệt chết, cha rất lợi hại!”

Lục Hướng Dương hiếm khi trở về, mấy đứa bé ngoại trừ Đại Bảo bình tĩnh hơn chút ra, mấy người còn lại đều rất kích động.

Đặc biệt là Nhị Hùng, treo trên người cha gần như không muốn xuống dưới.

Cố Thanh Thanh không nghĩ tới sẽ thấy được thứ này trong thời đại này, còn chưa kịp phản ứng Lục Hướng Dương đã giũ quần áo hơi mỏng kia trước mặt cô.

Cố Thanh Thanh: “…”

Cố Thanh Thanh nghiến răng:

“Anh chắc chắn ℓừa gạt em, có phải đời trước anh cưới rất nhiều vợ hay không, nếu không sao thứ này cũng nghĩ tới việc tích trữ hàng?”

Cố Thanh Thanh thở hổn hển: “Trước đây không khoa trương như vậy.”









Bạn cần đăng nhập để bình luận