Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 704: Quả Nhiên Là Hiểu Lầm



Suy đoán ban đầu của cô chính ℓà như vậy.

Cố Tích Nguyệt ℓà con gái cả của Cố gia, ngay từ đầu chính ℓà dựa theo người thừa kế bồi dưỡng, đầu óc có ℓẽ không đến mức quá ngốc.

Lâm Phong tính kế Cố gia nhiều năm như vậy, nếu bà ấy không phát hiện ra một chút nào, vậy thì nhiều năm như vậy đúng ℓà sống uổng phí.

Cố Thanh Thanh cười: “Cháu đã sớm đoán được ℓà kết quả này.”

Hai người liếc nhau cùng cười!

Cuộc gặp mặt này, thuận lợi ngoài ý muốn.

Ở phòng khách nhìn thấy Lục Hướng Dương, trên gương mặt nhỏ của Cố Thanh Thanh đều là ý cười.

“Ông bà ngoại và dì cả lặn lội đường xa mệt muốn chết, mọi chuyện đã nói rõ, nhiều năm trước chỉ là hiểu lầm, hiện giờ em và dì cả có chung ý nghĩ, không có vấn đề gì, để bọn họ nghỉ ngơi một lát trước, ngày mai sẽ đi thăm mẹ em.”Cố Thanh Thanh nhìn về phía Cố Tích Nguyệt: “Vậy… Lâm Phong thì sao? Mọi người định thế nào?”

Cố Tích Nguyệt nói thẳng:

“Dì vốn muốn lấy được toàn bộ tài sản của ông ta, lại đưa ông ta vào tù. Ông ta tính kế Cố gia ta nhiều năm như vậy, hại chết chồng dì, hại em trai em gái của dì, dì tuyệt đối không bỏ qua cho ông ta.”

“Tuy hiện giờ có thêm một người, nhưng tâm tư nhằm vào ông ta của dì vẫn không thay đổi. Chẳng qua tài sản của ông ta, hiện giờ có cháu, có thể cho cháu kế thừa.”Cố Thanh Thanh: “…”

Trong lòng thoải mái hơn!

Dì cả có ý nghĩ giống hệt với cô!

“Thực ra cháu cũng muốn như vậy!”Cố Thanh Thanh có chút thổn thức:

“Lúc ấy mẹ cháu còn ít tuổi, có khả năng còn chưa rộng rãi đến mức đó, lúc này mới bị người ta chui vào chỗ trống. Nhưng mà sau này mẹ cháu vẫn luôn thông minh, ít nhất bà ấy gặp biến đổi lớn, gặp nạn tới nông thôn cuộc sống sau này vẫn không tệ, chỉ đáng tiếc là qua đời sớm!”

“Cháu chuyển mộ mẹ cháu tới thủ đô, dì cả và ông bà ngoại có muốn tới thăm bà ấy không ạ?”

Cố Tích Nguyệt thở dài: “Đi, chắc chắn phải đi, đợi cảm xúc của ông bà ngoại cháu ổn định lại, chúng ta sẽ lập tức đến đó.”Nhiều năm như vậy, chuyện này vẫn luôn đè nặng ở trong lòng bà ấy, cuối cùng hôm nay cũng thoải mái hơn!

“Nếu năm đó mẹ cháu có thể nghĩ như cháu thì tốt quá, cho dù mẹ cháu thật sự hoài nghi dì, mẹ cháu phát giận với dì cũng được, tìm dì cãi vã một trận cũng được, ít nhất dì còn có cơ hội nói rõ với mẹ cháu. Đáng tiếc, mẹ cháu không nói gì, chỉ một mình nghẹn trong lòng.”

“Mẹ cháu là tài nữ, tâm tư nhạy cảm một chút, so với dì thiếu chút rộng rãi và mạnh mẽ vang dội. Năm đó hoàn cảnh trong nhà rất nguy hiểm, chuyện trong nhà phần lớn đều do dì quản lý, dì đoán là mẹ cháu chịu ấm ức, cảm thấy bị phản bội nhưng không có tự tin tới tìm dì, cuối cùng mới thành ra như thế.”

“Nếu mẹ cháu tin tưởng dì một chút, đã không có kết cục đó.”“Vì sao?”

“Khi cháu biết mấy năm nay Cố gia phát triển ở nước ngoài, cháu lập tức cảm thấy dì không dễ lừa như thế. Lâm Phong ở bên cạnh mọi người, nếu nhiều năm như vậy mà mọi người không nhận thấy được, hẳn là không có đầu óc phát triển kinh doanh của Cố gia lớn như thế.”

Cố Tích Nguyệt: “…”

Ngây người một lát, Cố Tích Nguyệt bất ngờ cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng đã không còn, cả người vui vẻ.

Lục Hướng Dương nắm tay cô: “Được rồi, anh đi cùng với mọi người.”

Tối đó Mạnh Phồn ở đây với ông bà, Cố Thanh Thanh đi theo Lục Hướng Dương trở về.









Bạn cần đăng nhập để bình luận