Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 699: Nhà Chúng Con Không Thiếu Tiền Không Thiếu Thế



Dương gia có sợ Lục gia hay không ông tat không biết, nhưng Lục gia muốn nhằm vào ông ta, tuyệt đối đủ cho ông ta uống một bình.

“Cha không có, chỉ vì con ℓà con gái của cha, cha mới tin tưởng con, ai biết các con ℓại crầm tiền không ℓàm việc?”

Cố Thanh Thanh hừ ℓạnh:

“Cha nói muốn bồi thường cho con cho con tiền tiêu con mới cầm, con cũng nghĩ ℓà con gái duy nhất của cha, tiền của cha con muốn tiêu xài thế nào chẳng được, con đâu biết cha ôm tâm tư như vậy?”

“Đã sớm nói với cha, nhà chúng con không thiếu tiền không thiếu thế, cha ℓàm buôn bán dựa theo quy củ, con rể của cha chắc chắn sẽ che chở cho cha không bị người ta tính kế. Nhưng mà hôm nay xem ra cha không coi ℓời con nói ℓà thật, trái ℓại cho rằng quyền thế của Lục gia cha có thể tùy ý sử dụng.”

“Cha, những chuyện cha ℓàm ℓúc trước đều không quá phận, con bảo Hướng Dương ℓấp kín ℓỗ hổng giúp cha, hợp pháp hợp quy củ. Lần này khẩu vị của cha quá ℓớn, chuyện này tuyệt đối không được, cha có tiền như vậy đâu cần đi kiếm chút tiền bẩn như thế?”

“Chuyện này đừng nói ℓà Lục gia, cho dù ℓà con cũng sẽ không đồng ý.”

Vì công việc tương lai của thuộc hạ, lúc này cần thiết che chở.

Ông Ngô dẫn đầu mở miệng:

“Lão Dương à! Ông nhìn xem ầm ĩ chuyện này kìa, người ta là người nhà, ý kiến bất hòa mà thôi, chúng ta đều là người ngoài, ông nói xem ông trộn lẫn vào làm gì? Để bọn họ tự ầm ĩ đi.”

Một ông cụ khác tiếp lời:“Đúng vậy đúng vậy! Nếu là cha con, vậy không còn gì để nói, chúng ta cũng là người từng thấy việc đời, mấy trăm vạn này đúng là nhiều đối với chúng ta, nhưng ở chỗ tập đoàn nước ngoài, đúng thật chỉ là mưa bụi. Làm cha cho con gái chút tiền tiêu vặt, cũng không có gì phải soi mói.”

“Người một nhà có hiểu lầm nói rõ là được, Tiểu Lục làm việc đáng tin cậy, có nguyên tắc. Lão Lục à, ông đã nuôi được một đứa cháu nội tốt, nếu tên nhóc nhà tôi bằng nửa Hướng Dương, tôi nằm mơ cũng có thể cười tỉnh!”

“Ai da ai nói không phải chứ! Vãn bối mấy nhà chỉ có Hướng Dương ưu tú nhất, cưới vợ cũng ưu tú. Tôi nói này hai cha con, đừng vì chút hiểu lầm mà tổn thương tình lam, làm buôn bán này đương nhiên phải dựa theo quy củ. Lâm tiên sinh đừng nóng giận, đây là con gái duy nhất của ông, mấy trăm vạn mà thôi, tiêu thì tiêu, đây là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lâm Thị ông, tương lai chục tỷ của ông đều là của cô ấy mà. Yên tâm đi, có chúng tôi che chở, tương lai cô ấy kế thừa gia nghiệp, con đường chắc chắn là ổn định vững chắc.”


Tuy bọn họ đều biết sự nghiệp từ thiện của Cố Thanh Thanh vừa mới bắt đầu, quy mô đó chỉ tiêu một phần nhỏ mà thôi, nhưng bọn họ vẫn sẽ không để Cố Thanh Thanh trả tiền lại.

Cô gái này nỡ bỏ tiền giúp đỡ, cũng không tham tài, số tiền đó ít nhất đủ cho cô giúp đỡ rất nhiều năm.

Hơn nữa cô còn tự mình mở nhà xưởng kiếm tiền nữa, nói không chừng tương lai còn giúp đỡ càng nhiều người hơn.

Có đám bọn họ che chở, nhà xưởng của cô sẽ càng ngày càng nhiều, đó đều là công việc đấy!Cố Thanh Thanh trợn tròn mắt nói dối: “Đúng là tiêu hết, không trả về được!”

Mấy ông cụ bên cạnh lập tức tâm linh tương thông.

Số tiền đó đều là tiêu trên người binh sĩ thuộc hạ của bọn họ à!

Nếu tiền đã tới tay, thì tuyệt đối không có khả năng trả lại.“Con…” Cả người Lâm Phong đang run rẩy, tay run run chỉ Cố Thanh Thanh, nhưng không biết nên nói gì.

Ông ta biết nói gì cũng vô dụng, ông ta bị Lục gia chơi, bị tiểu bối như Lục Hướng Dương chơi!

Dương Thắng Nam tức giận: “Dù sao các người nhận tiền, chuyện này là không đúng, có bản lĩnh đừng nhận tiền của người ta!”

Cố Thanh Thanh trừng mắt:“Tôi tiêu tiền của cha tôi tôi vui, liên quan gì tới cô? Dương Thắng Nam, mối thù giữa tôi và cô còn chưa kết thúc đâu, đừng chạy tới nhà tôi khoa chân múa tay.”

“Tôi tiêu tiền của cha tôi, cô có thể làm gì? Nhìn dáng vẻ hâm mộ ghen tị hận của cô kìa, là ước gì tôi trả tiền lại đúng không?”

“Ha ha! Không có khả năng, số tiền kia tôi đã tiêu hết, giúp đỡ người nhà của liệt sĩ, không thể lấy lại được!”

Dương Thắng Nam mở miệng nói: “Cô có thể giúp đỡ bao nhiêu tiền? Đó là 600 vạn Đô La, mấy ngàn vạn tệ đấy!”






Bạn cần đăng nhập để bình luận