Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 181: Bà Không Muốn Sống Ngày Lành Nữa Có Phải Không



Mọi người vừa nhìn, Vương Chính Quốc và kế toán Đào đều đi tới bên này.

Cô út Lý gia và bác cả Lý gia thấy thế, ℓập tức khóc ℓóc ầm ĩ.

“Đại đội trưởng, đại đội trưởng cứu mạng! Thanh niên trí thức Lục này muốn giết người!”

Nhìn đám người Lý gia, ánh mắt Vương Chính Quốc ℓạnh như băng:

“Bà còn muốn chống chế sao? Tự mình dẫn theo một đám người tới đây nói muốn dẫn tôi đi, anh sáu của bà còn nói tôi xinh đẹp như vậy chỉ bán 300 tệ quá ít, không phải muốn lừa bán tôi thì là gì?”

“Mày…” Sắc mặt cô út Lý gia có chút khẩn trương, bà ta tuyệt đối không thể có quan hệ với đám buôn người, chuyện này không cẩn thận sẽ phải ngồi tù.

“Tao chỉ tìm cho mày một mối hôn sự tốt mà thôi, điều kiện của mày tốt như vậy, đương nhiên phải gả đến huyện thành, lấy người có tiền trong huyện thành. Tao tìm nhà tương đối có tiền cho mày, đây là vì tốt cho mày.”

Cố Thanh Thanh vui vẻ, quả thực là buồn cười:Cô út Lý gia vốn trong lòng tràn ngập ấm ức, vốn tưởng rằng đại đội trưởng sẽ bảo vệ người trong thôn như mình, không nghĩ tới đại đội trưởng mở miệng là chỉ trích bà ta.

“Đại đội trưởng, rõ ràng là thanh niên trí thức Lục ra tay đánh bọn tôi trước, ông nhìn xem người Lý gia bọn tôi bị cậu ta đánh thành dạng gì? Tên khốn nạn này muốn giết người đấy! Ông không làm chủ vì chúng tôi thì thôi, trái lại còn bảo vệ cậu ta, đây là đạo lý gì?”

“Bà đừng đổi trắng thay đen, rõ ràng là người phụ nữ gả ra ngoài như bà ở bên ngoài không làm chuyện gì tốt, cùng một phe với đám buôn người, chạy tới nhà mẹ đẻ trong thôn lừa bán tôi, bà còn dám đánh phụ huynh? Không đánh chết bà đã tốt lắm rồi, còn có mặt mũi tố cáo?”

Nơi này là nông thôn, một khi đụng tới chuyện cãi nhau, lần nào Cố Thanh Thanh cũng cố gắng đanh đá một chút, cô quá hiểu tồn tại ở nơi này, cho nên cô út Lý gia vừa mở miệng, Cố Thanh Thanh lập tức cố ý ấn tội danh cho bà ta, dù sao bà ta cũng không tiện phản bác.Không thể nói là mình tới làm mai cho cô được.

Lục Hướng Dương nhướng mày, phụ huynh à?

Sắc mặt cô út Lý gia trắng bệch: “Mày đừng nói linh tinh, tao cùng phe với đám buôn người khi nào?”

Cố Thanh Thanh cười mỉa một tiếng:“Ồn ào cái gì? Lý gia các người ỷ vào người nhiều lại chọc ra chuyện gì? Một đám người nhàn rỗi không có việc gì làm đúng không?”

Cố Thanh Thanh lập tức kêu lên:

“Đại đội trưởng, bọn họ chắc chắn quen đám buôn người. Vừa rồi bọn họ ở trong thôn nói muốn bán cháu, còn nói cái gì mà cháu xinh đẹp như vậy, chỉ bán 300 tệ quá đáng tiếc, một đám người tới bắt cháu.”

Vương Chính Quốc nghe xong, ánh mắt lập tức nhìn về phía cô út Lý gia.“Bà không muốn sống ngày lành nữa có phải không?”

Lý gia là hộ đứng đầu đại đội Hòe Hoa, đương nhiên là Vương Chính Quốc biết Lý Quế Phương con gái út của Lý gia.

Mỗi lần người phụ nữ này về nhà mẹ đẻ, luôn có thể gây ra một đống phiền phức.

Lần trước trở về ăn tết, vậy mà còn có thể đánh nhau với mẹ mình, loại phụ nữ này đương nhiên là Vương Chính Quốc không có hảo cảm gì, ước gì bà ta có thể ở yên trong huyện thành đừng trở về.“Tôi đã gả ra ngoài, bà còn tìm mối hôn sự cho tôi? Đầu óc có bệnh đúng không? Hơn nữa nếu mối hôn sự này tốt như vậy, Lý gia nhiều cô gái cần gả như thế sao bà không tìm bọn họ lại tìm tôi?”

“Ồ đúng rồi, bác gái cả, mấy ngày hôm trước con gái của bà còn đánh nhau túi bụi với Lý Hồng Châu tranh cướp gả đến trong huyện thành, sao bây giờ lại tới bắt tôi? Mối hôn sự này không tốt sao? Bà lại không muốn à?”

Gương mặt bác gái cả Lý gia cứng đờ, đương nhiên là bà ta muốn.

Bà ta cũng từng hỏi em chồng, cô em chồng nói thẳng với bà ta đúng là muốn bám quan hệ, nhưng không hại cháu gái mình.









Bạn cần đăng nhập để bình luận