Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 200: Tự Mình Xây Nhà



Ông ta ℓiếc mắt nhìn Lục Hướng Dương một cái, không tiện đánh giá gì đó.

Cô gái Cố Thanh Thanh này đúng ℓà số khổ, muốn gả tiến vào Lục gia thì thật sự rất khó.

Lúc này Lý Phú Quý ở trong đám người ℓại bắt đầu miệng tiện: “Ồ! Mua cũng mua rồi, đâu cần phải cưới!”

Rầm!

Vì thế anh ta lại miệng tiện lần nữa.

Ở trước mặt nhiều người như vậy, đặc biệt là đại đội trưởng còn ở đây, sao Lý Phú Quý cam tâm bị đánh như vậy?

“Lục Hướng Dương, đại đội trưởng còn ở đây…”

Lục Hướng Dương nhấc chân đạp anh ta một cái, đánh Lý Phú Quý kêu lên một tiếng, kêu đều không kêu ra được.Cho dù thế nào, Cố Thanh Thanh vẫn là người dân bản xứ.

Lúc này không chỉ Lý Phú Quý, Trịnh Giai Giai ở bên cạnh trong lòng đều có chút nhút nhát.

Bọn họ đều nhớ tới một câu Cố Thanh Thanh từng nói, nói cho dù Lý gia không cần cô, nhưng dù sao cô cũng là con gái Lý gia, cô cho những người đó ít đồ tốt, bảo bọn họ tới đây đánh đám thanh niên trí thức một trận vẫn được.

Đây là chỗ tốt của dân bản xứ.“Ai bảo cậu miệng tiện?” Vương Chính Quốc lạnh mặt, rất chán ghét loại người gậy thọc phân này: “Cô nhóc Thanh Thanh là tôi nhìn lớn lên, đừng tưởng Lý gia không đàng hoàng các cậu có thể tùy ý bắt nạt con bé, đám hương thân phụ lão của đại đội Hòe Hoa còn chưa chết đâu. Dám bắt nạt con gái của thôn chúng tôi trước mặt tôi, còn trông cậy tôi làm chủ cho cậu ư?”

Những lời này vang lên, xung quanh lập tức yên tĩnh.

Lý Phú Quý bị dọa sợ, loại khiếp sợ này, thậm chí còn sâu hơn bị Lục Hướng Dương đánh.

Bọn họ xuống nông thôn tới đại đội Hòe Hoa, Vương Chính Quốc vẫn luôn là đại đội trưởng rất tốt, trong thôn cũng không cố ý gây khó dễ cho đám thanh niên trí thức, cũng không đối đãi khác biệt giữa thanh niên trí thức và các thôn dân khác.“Đại đội trưởng ở đây còn dám miệng tiện như vậy, xem ra vẫn là ngày thường đánh ít.”

Cú đá này đá vào đùi Lý Phú Quý, anh ta cong người xoa chân đau đến mức sắc mặt thay đổi.

Thật sự không đánh lại Lục Hướng Dương, bất đắc dĩ, Lý Phú Quý chỉ có thể nhìn về phía Vương Chính Quốc.

“Đại đội trưởng, ông cứ nhìn anh ta đánh tôi như vậy sao? Anh ta…”Trên cơ bản, đại đội trưởng là người rất công bằng.

Tuy làm việc nhà nông vất vả, nhưng ở thời đại này có việc nào không vất vả?

Ở đại đội Hòe Hoa ít nhất còn có ăn có uống.

Thời gian dài, bọn họ đã quên bọn họ là người từ ngoài đến.“A…”

Tiếng thét chói tai này không phải của Lý Phú Quý, mà là người xung quanh.

Mọi người hoảng sợ, không nghĩ tới Lục Hướng Dương sẽ đánh người trước mặt mọi người.

“Lúc trước tôi thu thập anh hai lần, vẫn không nhớ lâu. Lần sau lại miệng tiện, anh đừng cần cái miệng này nữa!”Lý Phú Quý và Lục Hướng Dương có thể nói là kết thù, lần đầu tiên ở phòng bếp anh ta muốn đùa giỡn Cố Thanh Thanh, sau đó chơi ném tuyết bị Lục Hướng Dương đánh một trận.

Anh ta thành thật một khoảng thời gian, sau đó ở trong sân, Lý Phú Quý lại nói mấy lời khó nghe, lần đó tuy mặt ngoài Lục Hướng Dương không nói gì, thực ra ngầm chỉnh Lý Phú Quý hai lần, bị đánh khổ không nói nên lời.

Dưới kết thù hận này, trong tình huống bình thường Lý Phú Quý không dám làm gì, hiện giờ anh ta thật sự hơi sợ Lục Hướng Dương sẽ đánh anh ta.

Nhưng hôm nay thì khác, đại đội trưởng ở đây!

Hiện giờ nhìn thái độ của đại đội trưởng, bọn họ xem như hoàn toàn hiểu rõ.

“Nhưng mà phòng ở khu thanh niên trí thức thực sự không đủ để ở, Thanh Thanh đúng ℓà không phải thanh niên trí thức ở nơi này. Nhưng mà Lý gia đã giao người cho tôi, tôi cũng đã nhận, tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.”

“Không đủ phòng ở, vậy chúng tôi xây một ngôi nhà riêng cũng được đúng không?”

Vương Chính Quốc sửng sốt: “Xây nhà riêng?”







Bạn cần đăng nhập để bình luận