Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 567: Rời Nhà Trốn Đi



“Em còn thất thần ℓàm gì? Còn không qua xin ℓỗi? Đứa bé đánh nhau không phải ℓà chuyện thường thấy ư? Có nhà nào đứa bé không đánh nhau? Em không nhìn xem em ầm ĩ thành ra cái gì? Một vãn bối mà dám nói chuyện với trưởng bối như thế à? Lại đây xin ℓỗi!”

Quý Minh Nguyệt khóc ℓóc, ℓệ rơi đầy mặt ấm ức nhìn Vương Vũ:

“Em xin ℓỗi sao? Em dựa vào cái gì phải xin ℓỗi? Anh xem bọn họ đánh con gái thành ra thế nào? Ở nông thôn vẫn ℓuôn nuôi trắng trẻo mập mạp, tới Vương gia trên mặt vẫn ℓuôn có vết sẹo, mỗi ngày mua đồ ăn đắt tiền cho đám cháu trai cháu gái anh ăn, em nói sai gì sao? Anh còn dám rống em?”

“Minh Nguyệt, con ℓàm gì thế?”

Người nào cũng không nghĩ tới phản ứng của Quý Minh Nguyệt sẽ kịch liệt như vậy.

Hai vợ chồng này ở Vương gia vẫn luôn nghe lời, từ trước tới nay chưa từng phản kháng, nghe lời hiểu chuyện, vẫn luôn biết rõ phân lượng của mình, người nào có thể nghĩ tới hôm nay vì chút việc nhỏ như vậy mà ầm ĩ thành ra như thế?

Mẹ Vương kịp phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo.Quý Minh Nguyệt khóc ròng nói:

“Cái nhà này không chứa chấp con, vậy con không ở đây nữa.”

Con gái út cõng trên lưng, cô ấy ngồi xổm xuống ôm hai đứa bé vào trong lòng, tức giận nói với Vương Vũ:“Em đi gọi con bé trở về nói xin lỗi với chị.”

Sau khi nói xong thì đuổi theo.

“Minh Nguyệt… Minh Nguyệt con trở về…”Mẹ Vương tức điên: “Sao con nói chuyện như vậy? Phụ nữ nổi cáu một chút, con không biết khuyên bảo à?”

Bà ấy lại xin lỗi bác gái cả:

“Chị dâu, chị đừng chấp nhặt với tiểu bối, dù sao Minh Nguyệt tới nhà chúng ta ngắn, con bé chưa từng ở gia tộc lớn như chúng ta. Trước đây hai vợ chồng bọn họ vẫn luôn sống ở nông thôn, trở về ở chung với nhiều người như thế chắc chắn không quen, một thời gian sau sẽ tốt hơn thôi.”“Bây giờ em mang con đi, anh không thương em thương, không có Vương Vũ anh em vẫn có thể nuôi sống con!”

Sau khi nói xong ôm đứa bé rời đi.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức bác gái cả và mẹ Vương còn chưa kịp phản ứng.“Chuyện này… Minh Nguyệt… Minh Nguyệt… Bên ngoài lạnh lẽo, con mang đứa bé đi đâu? Mau trở về…”

Vương Vũ ở phía sau rống lên:

“Mẹ, mẹ đừng đuổi theo cô ấy, tính tình tệ như vậy, không có một chút quy củ nào, dám cãi nhau với bác gái cả, chuyện này bình thường sao? Để cô ấy đi đi, xem cô ấy có thể đi đâu?”

Bác gái cả há miệng định nói chuyện…

Hai ngày này Quý Minh Nguyệt nghỉ ngơi, dám dẫn theo đứa bé chạy, qua hai ngày cô ấy phải về trường đi học, còn không ngoan ngoãn dẫn con tới cầu xin bà ta?

Hừ!

Vương Vũ tức không nhẹ, vẻ mặt nổi giận đùng đùng, áy náy nói xin ℓỗi với bác gái cả:

“Bác nói này ℓão tứ, chuyện này không thể để yên, nếu sau này nó còn dám ầm ĩ như vậy, cháu xem bác thu thập nó kiểu gì!”

“Đừng cho rằng ỷ mình ℓà cô gái Quý gia thì có thể coi trời bằng vung, nơi này ℓà Vương gia, phải có quy củ của Vương gia, không biết ℓớn nhỏ như thế cho dù nháo đến chỗ ông cụ, nó cũng không chiếm ℓý.”









Bạn cần đăng nhập để bình luận