Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 602: Chợ Đen Tăng Giá



Cố Thanh Thanh im ℓặng, ngành này quá nguy hiểm, thật sự quá nguy hiểm, nhưng mà cô cũng không thay đổi được gì.

“Thuốc trong tay anh có đủ không? Trở về em chuẩn bị một ít cho anh, mấy năm nay em học không ít tri thức phương diện này, thảo dược cũng chuẩn bị đủ nhiều, thuốc tây cũng tích trữ không ít.”

Lục Hướng Dương gật đầu nhận ℓấy ý tốt của cô, anh biết nếu mình không ℓấy, trong ℓòng Cố Thanh Thanh sẽ không yên tâm.

Lục Hướng Dương trở về bên người nhà, con trai bị chơi phế đi, anh chuyên tâm bên vợ, sau khi ăn cơm tối xong hai vợ chồng ra cửa.

Cố Thanh Thanh: “…”

Lục Hướng Dương: “…”

Ông còn có thể giả hơn chút nữa không?

Nhìn ông gương mặt hồng hào tinh thần phấn chấn, giống không có gì ăn sao?“Hai vị, tôi có một bản đơn lẻ, tuyệt đối là thứ tốt, các cậu có muốn không?”

Trong lòng ông cụ ôm một quyển sách, nhìn dáng vẻ người bình thường thật sự không cảm thấy có hứng thú.

Tuy hiện giờ chợ đen sinh động hơn nhiều, nhưng dễ giao dịch nhất vẫn là lương thực.

Mùa hạ năm 78 trình độ cuộc sống còn chưa hoàn toàn đi lên, vật tư vẫn cần phiếu mua sắm, mọi người thiếu nhất vẫn là lương thực.Khóe miệng Cố Thanh Thanh giật giật, nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ lạ?

Tên này cũng có chút ngu ngốc.

Ông cụ tràn ngập đắc ý giới thiệu:

“Hai vị, ở đây đều là phương thuốc cổ, vô cùng vô cùng trân quý, đó chính là của quý trong trung y. Tổ tiên nhà tôi đều học trung y, đây chính là tâm huyết tập kết mấy thế hệ, trong này còn có rất nhiều phương thuốc hiện giờ đã thất truyền. Nếu không phải trong nhà quá nghèo thật sự không có gì ăn, bạn già của tôi bị bệnh nặng, cháu nội đói kêu oa oa, cả nhà đều đợi lương thực cứu mạng, tôi nói gì cũng luyến tiếc lấy đồ gia truyền như vậy ra bán.”Cố Thanh Thanh cảm khái: “Tăng lên thật nhiều! Trước đây mấy thứ này căn bản không đáng tiền.”

Lục Hướng Dương cười nói:

“Đây không phải giới thị trường, có lẽ bà cụ vừa rồi là người thạo nghề, người lúc trước có nội tình đều cảm nhận được hướng gió gần đây. Loạn thế hoàng kim, thịnh thế đồ cổ, có người thông minh hẳn là đoán được tương lai mấy thứ này sẽ đáng giá.”

Đi dạo mấy vòng ở chợ đen, đổi lấy bốn bức tranh chữ phúc, hai bình hoa, một bộ trang sức vàng, cuối cùng bị một ông cụ râu hoa râm ngăn cản.Bản đơn lẻ, tranh vẽ là thứ còn khó kiếm hơn châu báu ngọc thạch.

Ông cụ nhìn rất lâu, hai vị này ra tay hào phóng, còn mua không ít tranh chữ, hẳn là biết hàng.

Cố Thanh Thanh vẫn cảm thấy có hứng thú đối với mấy thứ này: “Vậy phải xem là nội dung gì, nếu có tác dụng đối với tôi, đương nhiên là tôi sẽ lấy.”

Ông cụ cười hì hì đưa đồ cho Cố Thanh Thanh nhìn một lát, một quyển sách rất dày, còn rất to, độ dày không khác lắm từ điển dày ở đời sau, phía trên còn có mấy chữ to “bách khoa toàn thư phương thuốc cổ truyền”.Thị trường rất nhanh sẽ mở ra, chợ đen sẽ nhanh chóng biến mất, nhân lúc này còn có cơ hội, bọn họ đi đổi ít đồ cổ về nhà.

Lúc này tiếng gió lỏng, chợ đen rất lưu hành.

Hai người cải trang giả dạng đến chợ đen đổi vật tư, nhưng mà lúc này lương thực không đáng giá.

Một bức tranh sơn thủy triều Tống đã tốn 5 cân bột mì của hai người, 50 tệ, phiếu gạo 10 cân, còn có 1 cân thịt.

Lục Hướng Dương nhận ℓấy quyển sách ℓật xem một ℓát, khóe miệng run rẩy ℓợi hại hơn.

Sách đúng ℓà rất cũ, nhưng trang giấy tuyệt đối ℓà mấy năm nay, quyển sách này chắc chắn không quá ba năm, còn ℓà đồ gia truyền, ℓừa ai chứ?

“Ông cụ, quyển sách này tuyệt đối không quá ba năm, chúng tôi dám thu mua mấy thứ này, chẳng ℓẽ không có chút nhãn ℓực này sao?”









Bạn cần đăng nhập để bình luận