Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 738: Trung Y Đã Bị Xa Lánh Nhiều



Lục Hướng Dương và Cố Thanh Thanh báo tin với Hà ℓão trước, hẹn thời gian, tới ngày ước định hai người mang theo quà, tới cửa thăm hỏi.

Chỗ ở của Hà gia rất chen chúc, còn chen chúc hơn Cố Thanh Thanh nghĩ nhiều.

Cha Hà và mẹ Hà đã điều tới đơn vị ở thủ đô, Hà ℓão còn có hai người con khác, đã sớm kết hôn sinh con.

Trước mắt vì công việc mà cách thật xa, bọn họ nhiều con cái, chỗ ở vốn không đủ ông cụ qua đó cũng không có chỗ.

Lúc trước chỉ có con trai cả có công việc tốt ở bên này, nhà ở được phân cũng tốt hơn chút, cho nên ông cụ vẫn ℓuôn ở cùng con trưởng dâu trưởng.

Nhà ở chỉ chưa đến 30 mét vuông, một phòng một khách.

Hà Điềm Điềm đã ℓà cô gái mười mấy tuổi, cho nên ông Hà bảo Hà Điềm Điềm ở trong phòng, mình đặt một cái giường ở phòng khách.

Lục Hướng Dương nói tiếp:

“Cô ấy thật sự rất thích ngành này, cháu không muốn nhìn truyền thừa Trung y chịu trở ngại. Ông cụ, cháu biết ông có nghiên cứu trong phương diện này, cho nên muốn mời ông dạy cô ấy.”





Nhà ở rất cũ, trên tường có sơn tróc ra, lối đi nhỏ đặt đầy các loại bếp lò bệ bếp.

Căn nhà rất nhỏ nên trong phòng không có không gian thêm phòng bếp, mọi người nấu cơm ở hành lang.

Vừa đến thời gian nấu cơm, nhà người nào làm đồ ăn ngon mùi thơm sẽ bay đầy hành lang đều ngửi được.

Nấu một ít thịt, sẽ đối mặt với ánh mắt tràn ngập chờ mong thậm chí chảy nước miếng của đám trẻ xung quanh.…

Hà lão gật đầu:

“Hiện giờ lưu hành nhất là Tây y, Trung y đã bị xa lánh nhiều, phần lớn mọi người nguyện ý tin tưởng Tây y mà cảm thấy Trung y đều là gạt người, làm bác sĩ Trung y luôn bị xa lánh. Dựa theo tình hình hiện giờ, tương lai học Trung y sẽ càng ngày càng ít, rất nhiều thứ của lão tổ tông đã sắp bị thất truyền.”

Cố Thanh Thanh nói:Cố Thanh Thanh và Lục Hướng Dương xách theo quà vào cửa, Hà lão tiếp đón hai người ngồi xuống.

Trong nhà được thu dọn rất sạch sẽ, người học y hầu như có thói quen ở sạch, chuyện này rất dễ dàng nhìn ra được.

Tuy nhà này cũ nhưng đồ đạc không có một chút hạt bụi, cho dù là sô pha hay bàn trà, phía trên trải một tầng vải, có chút không hợp với căn phòng này lắm.

Trong phòng khách có một kệ sách sát tường, phía trên nhét đầy sách vở, bên cạnh giường của Hà lão có mấy ngăn tủ to, bên trong là sách.Cố Thanh Thanh và Lục Hướng Dương ngồi xuống, Hà lão lập tức nói: “Ý đồ đến của hai đứa ông đã nghe bà ngoại cháu nói, cháu thật sự muốn học y sao?”

Cố Thanh Thanh cười nói:

“Cháu đã sớm bắt đầu học, vẫn luôn học khoảng bảy tám năm, chẳng qua Trung y bác đại tinh thâm, mà hiện giờ người tinh thông càng ngày càng ít. Cháu nghe nói Hà gia là gia tộc nhiều thế hệ học y, bà ngoại cũng nói y thuật của ông rất cao, cho nên muốn học nhiều một chút.”

“Lúc trước khi ở thủ đô gần như cháu luôn thăm hỏi tất cả giáo viên y học trong các trường đại học, nhưng phần lớn bọn họ là Tây y, không có mấy người tinh thông Trung y.”“Những chuyện này đều là tạm thời, thứ truyền thừa mấy ngàn năm xuống, nếu không có tác dụng gì đã sớm bị loại bỏ, hiện giờ chỉ vì chúng ta nghèo quá lâu, nóng lòng thoát đi, không có tự tin văn hóa mà thôi.”

“Đợi tương lai quốc gia mạnh hơn, lòng tự tin của chúng ta tìm trở về, đương nhiên sẽ xem kỹ đồ do lão tổ tông để lại. Một dân tộc phát triển mấy ngàn năm, thực ra tốt xấu đã được lão tổ tông sàng lọc, có thể luôn được lưu truyền tới nay chắc chắn có ý nghĩa tồn tại của nó.”

Hà lão nghe thấy những lời này, tương đối vui vẻ.

“Cháu là người trẻ tuổi đầu tiên nói những lời như vậy, hiện giờ vì có thể sắp xếp công việc tốt, rất nhiều người học Tây y, còn tin tưởng Trung y như vậy đã ít càng thêm ít. Nếu có thể có mấy người trẻ tuổi như cháu, truyền thừa Trung y vẫn có hi vọng.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận