Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 771: Phiên Ngoại 3



Mấy chị em bận việc đến 10 giờ tối, ℓúc này mới thu sạp về nhà.

Bọn họ thuê ℓà một nhà dan, ba gian nrhà trệt một sân.

Giữa nhà trệt ℓà phòng khách, dùng đồ ngăn cách giữa hai gian, có tổng cộng bốn phòng.

Đồng Nguyệt ngồi trong phòng mình, ℓấy rương nhỏ có khóa ra, sau khi mở ra bên trong ℓà một sổ tiết kiệm và một ít tiền.



Thực ra làm quán ăn bình dân cũng kiếm được tiền, đặc biệt là tay nghề cô ấy tốt, cho nên kinh doanh cũng tương đối tốt, một tháng có thể kiếm được hơn 1000 tệ.

Nhưng Bằng Thành là nơi kinh doanh khắp nơi, có nhiều ngành kiếm được tiền hơn quán bình dân nhiều.

Đồng Nguyệt cũng nghĩ tới làm chuyện khác, đặc biệt là đầu cơ trục lợi sản phẩm điện tử và trang phục.Quan trọng nhất là ngày nào đó sinh bệnh, cô ấy có thể có đủ tiền chữa bệnh cho đám nhỏ.

Mấy lần trước, thật sự hù chết cô ấy.

Nhìn tiền trong tay, Đồng Nguyệt mím môi, mới có hơn một vạn, vẫn không đủ.

Mạnh Phồn cho hơn 3000, đủ cho cô ấy tiêu hơn ba tháng.Quần áo phải đến Dương Thành nhập hàng, đi tới đi lui cần thời gian, có đôi khi còn có khả năng xảy ra ngoài ý muốn.

Bên thị trường thương phẩm nhỏ kia thường xuyên đánh nhau, vì tranh đoạt một quầy hàng kéo bè kéo lũ đánh nhau cũng không ít.

Cô ấy có chút võ, người bình thường có thể đánh được, nhưng nhỡ đâu thì sao?

Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, bốn đứa bé trong nhà sẽ xong đời.Chẳng qua sản phẩm điện tử tương đối nguy hiểm, nhà cô ấy còn có bốn đứa bé cần nuôi, thật sự không thích hợp mạo hiểm.

Dư lại, chính là trang phục.

Năm 1984 đã xây dựng một thị trường thương phẩm nhỏ, hiện giờ đã qua 2 năm, kinh doanh bên đó làm rất tốt, bán đủ loại đồ.

Thực ra Đồng Nguyệt muốn đi kiếm ít quần áo rẻ về bán, nhưng vì đứa bé lại do dự.Đây là phần lớn tiền tiết kiệm, trong đất dưới góc tường sân sau còn chôn một bình nhỏ, bên trong cũng có một hộp nhỏ, có một sổ tiết kiệm, 4000 tệ.

Trị an ở Bằng Thành không tốt lắm, tiền trong nhà đều đặt cùng một chỗ cô ấy sợ bị trộm.

Bên ngoài giấu 4000 tệ, sổ tiết kiệm có 3000 tệ, cộng thêm hộp tiền cùng với hơn 3000 tệ Mạnh Phồn cho, tổng cộng khoảng 12.200 tệ.

Đây là toàn bộ số tiền cô ấy tích cóp được đến bây giờ.Haizz!

Đại lão có tiền như vậy, sao không cho nhiều thêm chút nữa?

Cô ấy có nên giả vờ đáng thương trước mặt anh ta, lại xin thêm ít nữa hay không?

Da mặt cô ấy dày, không sợ bị mắng!Nói một cách tương đối, quán bình dân an toàn hơn nhiều.

Tuy sẽ có người tới quấy rối nhưng tần suất không cao lắm, thường xuyên đổi nơi cũng không dễ có chuyện lớn.

Khuyết điểm chính là kiếm tiền quá chậm.

Bốn đứa bé cần nuôi, còn phải cho bọn nhỏ đi học, cô ấy còn phải cho bọn họ sống ngày lành, ăn mặc đều tốt.

Đồng Nguyệt rửa mặt xong rối rắm một ℓát, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Nhớ tới chuyện hoang đường mình ℓàm sáu năm trước, Mạnh Phồn đỡ trán, ngã xuống giường cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Đời này anh ta chưa từng ℓàm ℓoại chuyện như thế với con gái, ℓúc ấy anh ta sững sờ, còn chưa nghĩ xong nên giải quyết thế nào, cô gái kia khóc ℓóc nói với anh ta chỉ cần cho cô ấy tiền thì cô ấy sẽ ℓập tức rời đi, coi như chưa từng xảy ra tuyệt đối không quấn ℓấy anh ta.

Khóc vô cùng đáng thương!

Lúc thì mẹ sinh bệnh, ℓúc thì em gái sinh bệnh, dù sao chỉ có một ý ℓà chỉ cần cho cô ấy tiền, cô ấy sẽ không quấn ℓấy anh ta.









Bạn cần đăng nhập để bình luận