Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 65: Quá Có Tiền, Thật Sự Quá Giàu



Ô vuông không nhiều ℓắm, tổng cộng khoảng mười ℓăm thước.

Lục Hướng Dương lấy phiếu nhân viên hậu cần ra, người bán hàng lập tức tươi cười:

“Được, tôi đi gói cho anh.”

Nhìn đại lão thanh toán tiền và phiếu, còn dẫn cô đến quầy bán len sợi, Cố Thanh Thanh không bình tĩnh nổi, có phải trong nhà tên này có quặng hay không?

600 tệ!

Cố Thanh Thanh bị tài đại khí thô của đại lão làm cho sợ ngây người!

Cô cho rằng đã kết thúc, nhưng mà đại lão lại mua bốn đôi tất cho cô, sau đó mua cho mình tám đôi, lại mua mấy bao tay lao động.Lục Hướng Dương không chọn, mua mỗi loại hai cân rưỡi.

Ừm!

20 tệ nửa cân.Đây là thứ cô có thể chọn sao?

Là một bé gái mồ côi bị đuổi ra khỏi nhà không nơi nương tựa, cô đều có thể tùy ý chọn giày sao?

Ừm, giày da màu lam, chất lượng siêu tốt, đi vào chân cũng rất tốt, giày da đấy!Người bán hàng cười khanh khách bày len sợi ra, len sợi dệt pha không nhiều, nhưng có sợi lông dê!

“Đồng chí, sợi lông dê giữ ấm nhất, hiện giờ dần lạnh hơn, lúc này mua về đợi dệt áo lông xong, vừa vặn có thể mặc.”

Sợi lông dê có màu đỏ rực, màu vàng và màu lam, cũng có màu đen và màu xám, còn có màu xanh quân đội.Len sợi dệt pha không nhiều lắm, hiện giờ thời tiết lạnh hơn, đây đều là vật tư bán chạy, vừa mang ra bán là bị cướp sạch.

Hôm nay cũng là vận may của Cố Thanh Thanh tốt, mới có thể có hàng.

Nhìn thấy bút tích vừa rồi của Lục Hướng Dương, người bán hàng lập tức biết trong tay anh có tiền, còn nỡ tiêu tiền.Lúc này Cố Thanh Thanh thật sự cho rằng đã kết thúc, nhưng mà đại lão đứng trước quầy bán giày da, hỏi cô:

“Thích đôi nào?”

Trời ạ!

Mùa đông không sợ nước vào.

Cuối cùng cũng kết thúc.

Hai người xách theo túi to rời đi.

Lục Hướng Dương vốn móc túi ở trê tay lái, giỏ tre cột vào ghế sau, treo một bên.

Đợi đến khu thanh niên trí thức, đám thanh niên trí thức đang làm cơm tối trong sân, nhìn thấy Lục Hướng Dương và Cố Thanh Thanh mang theo nhiều đồ về như vậy, cả đám đều quay đầu nhìn.

Vương Vũ ấm ức nhìn hai người: “Hai người đi đâu thế? Giữa trưa cũng không trở về nấu cơm cho tôi ăn.”

Cố Thanh Thanh: “…”

Kết quả Cố Thanh Thanh vừa mới trở về, anh ta lại nói như vậy, như thế không phải là vả mặt cô ta sao?

Cô ta làm đồ ăn khó ăn như thế à?

Lục Hướng Dương giúp Cố Thanh Thanh mang hết đồ vào phòng của cô, thấy hai người đi vào, người bên ngoài liếc nhau đều có chút nhìn mà thèm.

Còn có 2 cân len sợi, mấy túi muối, năm cân bột mì, hai cân rưỡi bột ngô, một túi to kẹo sữa thỏ trắng, hai túi đường trắng, hai hộp sữa mạch nha, một túi gia vị, một chai rượu trắng, hai chai Mao Đài, còn có nước tương và dấm.

Quá có tiền!

Thật sự quá có tiền!

Lục Hướng Dương cầm đồ đi ra ngoài, vừa vặn trả xe đạp cho đại đội trưởng.

Cố Thanh Thanh đóng cửa lại, nhanh chóng bỏ đồ tốt vào tủ khóa vào.

Khóa cô cần cũng ở trong túi, hai cái, vừa vặn có thể khóa tủ cạnh giường đất và tủ cao.









Bạn cần đăng nhập để bình luận