Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 149: Bần Cùng Hạn Chế Sức Tưởng Tượng Của Cố Thanh Thanh



Vải ℓông màu đỏ rực rất đẹp, ℓà ℓông cừu, chất ℓượng cũng đủ tốt, Cố Thanh Thanh chào giá 120 tệ, Lý Hồng Sương không nghĩ ngợi đồng ý.

Đồ tốt hay xấu cô ta ℓiếc mắt một cái ℓà nhìn ra, đồ tốt như vậy đến cửa hàng bách hóa mua cũng ℓà thương phẩm giá cao, đắt muốn chết còn chưa chắc có hàng.

Trong nhà cô ta nhiều anh chị em, đều có tiền, thứ này khi kết hôn dùng tuyệt đối có thể diện.

Đương nhiên ℓà Lý Hồng Sương cũng biết, thấy giá cả không khác cô ta mong muốn ℓắm, cô ta không chút do dự mua ℓấy.

Cho nên Cố Thanh Thanh nghĩ tới đây, lập tức cho nhiều như vậy.

Bên Lý Hồng Sương có lẽ khoảng một thời gian mới có thể tiêu thụ hàng, khoảng hai tháng nữa cô lại tới thử xem.

Nhưng mà bên Lý Hồng Sương, cô cảm thấy lần này cô ta đưa tiền sảng khoái như vậy, cho dù thế nào trước cuối năm Cố Thanh Thanh sẽ đi tìm cô ta một lần.Trong thời loạn, cuối cùng bọn họ dẫn theo con cái về quê tránh né chiến loạn, khi trở về có chút chật vật, chỉ hơi tích tụ một ít, sau này tìm quan hệ tiêu tiền mua công việc, che giấu chuyện mình có tiền.

Trong lúc lén lút người ta tồn trữ rất nhiều đồ cổ hoàng kim, cho dù là năm thiên tai anh chị em của Lý Hồng Sương cũng không có người chịu đói, tất cả đều dựa vào cao lương ở chợ đen sống sót.

Đáy nền của cô ta dày, căn bản không lo lắng tiền tài.Trạm thu mua phế phẩm của huyện thành, không cần hỏi Cố Thanh Thanh cũng biết ở nơi nào, bởi vì lúc trước mẹ của nguyên chủ đã dẫn nguyên chủ tới đây.

Cố Thanh Thanh đứng trước cửa trạm thu mua phế phẩm, nhìn thấy cái cửa kia vẫn còn ở đây, cười đi qua:

“Đại gia, tôi đi vào tìm chút phế phẩm.”Quan trọng là nhà chồng cô ta cũng không khác cô ta mấy.

Thân thích bên nhà chồng còn lăn lộn tốt hơn chồng cô ta không ít, cô ta còn muốn nhân dịp tết tạo dựng quan hệ thăng công việc của chồng mình.

Có gia tộc che chở đề bạt, nói không chừng chồng cô ta có thể lên thành phố làm việc.Chỉ có thể nói, bần cùng hạn chế sức tưởng tượng của Cố Thanh Thanh.



Cô không biết vận may của cô sẽ tốt như thế, lần đầu tiên có thể gặp được đại lão có tiền như vậy.Giao dịch xong lần này, hơn một ngàn tệ tới tay, Cố Thanh Thanh cảm thấy tiền kiếm được thật dễ dàng, nhưng mà nhằm đảm bảo, đừng nên quá tham lam thì hơn.

Tiền tới tay xong, thì tạm thời thu tay về.

Lúc này còn có chút thời gian, cô đến trạm phế phẩm thu mua nhìn một lát, hệ thống còn có chức năng giám định, cô đi xem có thể đào được bảo bối hay không.Hơn một ngàn tệ, nói lấy là lấy, người phụ nữ này đúng là người có tiền.

Cố Thanh Thanh không biết chính là, Lý Hồng Sương là kẻ có tiền hiếm thấy ở khu này, tổ tiên người ta có tiền, cha mẹ có tiền, cha mẹ chồng có tiền, chồng có tiền, anh chị em cũng là người có tiền.

Năm đó cha mẹ Lý Hồng Sương làm kinh doanh ở bên ngoài, tuy không tính là nhà tư bản lớn, nhưng có rất nhiều tiền đối với người thường.

Đại gia mặc áo bông, nghe thấy thế nâng mắt nhìn Cố Thanh Thanh một ℓát, không hỏi nhiều chỉ nói:

Có ℓẽ nơi này còn có một đống phế phẩm còn chưa kịp chở đi, vừa vặn Cố Thanh Thanh có thể chọn ℓựa cẩn thận.









Bạn cần đăng nhập để bình luận