Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 509: Đàn Ông Vào Phòng Sinh Làm Gì? Đợi Bên Ngoài Là Được?



Dù sao cũng ℓà đứa bé, đối mặt với đồ ăn như vậy dụ hoặc, cô bé căn bản không nhịn được.Từ trước tới nay cô bé chưa từng ăn đồ ăn ngon như vậy, cô bé cầm lấy ca tráng men muốn ăn, bà nội cô bé thấy được muốn tiến lên cướp ca tráng men kia.

Mợ cả Mạnh không nhìn nổi, vươn tay ngăn cản: “Bà đã nhiều tuổi, còn muốn đoạt đồ ăn của đứa bé?”

“Tôi là bà nội của nó, đồ tốt như vậy, một con nhóc như nó ăn lãng phí cỡ nào? Chỉ là món hàng phải bù thêm tiền mà thôi, nó…”

Khi bà cụ đang chuẩn bị chửi ầm lên với mợ cả Mạnh gia, người đàn ông bên cạnh kéo góc áo bà ta, không cho bà ta mở miệng, còn đi tới xin lỗi mợ cả Mạnh.

Lục Hướng Dương âm thầm thở dài, nếu cô bé này là con gái anh, anh sẽ cưng chiều tận trời cao.

Đáng tiếc đầu thai vào gia đình trọng nam khinh nữ, cô bé này chắc chắn chịu không ít khổ.Liếm một vòng ca tráng men, hạnh phúc híp mắt, thật sự ăn quá ngon.

“Ăn no chưa?” Lục Hướng Dương hỏi.Mẹ cô bé đã lâu không được ăn trứng gà, chỉ khi mới mang thai bà nội nói cuối cùng lần này cũng sinh em trai, cho mẹ ăn trứng gà mấy lần.

Nhưng sau này mẹ bụng to hơn, bà nội nói hình như mẹ mang thai em gái, nên không cho mẹ ăn trứng gà.Cả nhà này vừa nhìn là biết làm lãnh đạo, anh ta không đắc tội nổi.

Người đàn ông kéo bà cụ đến một bên nhỏ giọng nói một lát, bà cụ kia nói thầm mấy câu, cuối cùng không nói gì nữa, lúc này cô bé đã ăn hết mì sợi.“Rất xin lỗi, mẹ tôi không hiểu chuyện, bà ấy chưa hiểu việc đời, bà ấy không cố ý đâu.”

Anh ta chỉ là người thường, anh ta không quen biết mợ cả Mạnh gia, cũng không quen biết Lục Hướng Dương, nhưng anh ta cảm thấy ông cụ Mạnh ngồi một bên vẫn luôn không mở miệng có chút quen mắt.Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn anh, cô bé muốn nói cô bé chưa ăn no, còn muốn ăn, nhưng cô bé ngượng ngùng mở miệng, chỉ có thể gật đầu:

“No… No rồi ạ.”Lục Hướng Dương cười nói: “Nếu chưa ăn no mà nói, ăn hết cả trứng gà kia đi.”

Cô gái nhỏ sờ túi, nhỏ giọng nói: “Cháu muốn để lại cho mẹ ăn.”

“Cháu ăn mà nói, chú sẽ cho cháu thêm hai quả, đừng để bà nội cháu thấy.”

Động tác của cô bé nhanh chóng lấy trứng gà trong túi ra ăn.

Bà nội ở phía xa lập tức xông lên: “Con nhóc chết tiệt kia, mày còn ăn? Không biết để lại…”

“Mẹ…”

Lục Hướng Dương lấy hai quả trứng gà đã nấu ra, cô gái nhỏ lập tức giấu vào bên trong áo bông.

Đặt bên người, cô bé mới yên tâm.

Trứng gà nóng hổi!

Y tá kia buồn cười nhìn anh một cái: “Đâu nhanh như vậy? Vẫn còn sớm!”

Lục Hướng Dương: “…”

Anh nhìn thoáng qua phòng sinh, vội vàng nói: “Tôi có thể đi vào không? Tôi vào với cô ấy, vừa vặn cho cô ấy ăn chút gì đó.”

Lục Hướng Dương hoàn toàn không hiểu ý của mợ cả: “Cháu từng ra chiến trường, chút việc nhỏ này tính là gì?”

Sau khi nói xong anh tiến vào phòng sinh.









Bạn cần đăng nhập để bình luận