Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 126: Không Được, Cô Ấy Không Có Thời Gian



“Trong vòng bảy ngày tcả người sẽ đau đến không ngủ được, khoảng nửa tháng mới có thể hoàn toàn khôi phục.”

Vương Vũ trợn mắt há miệng!

“Anh… Ra tay tàn nhẫn như vậy à?”Lục Hướng Dương quay đầu lại, nhướng mày:

“Lý Phú Quý kia bị anh thu thập một trận, nhưng mà loại người này có một đặc điểm, đó chính là không bị thương gân cốt bọn họ sẽ không sợ hãi. Lần này anh ra tay đủ tàn nhẫn, nhưng không thấy bọn họ thật sự sợ, nói không chừng còn tìm em trả thù. Trong khoảng thời gian này em cẩn thận một chút, đừng đi một mình, thấy không đánh lại thì chạy thật nhanh. Bọn họ động tâm tư với em thì lập tức trở về nói cho anh, anh đi thu thập anh ta.”

Vương Vũ vừa vặn chuẩn bị rời giường, quyết định muốn đi theo Lục Hướng Dương đến núi sâu xong, anh ta không dám ngủ nướng nữa, dậy sớm hoạt động, tránh cho thân thủ không linh hoạt.

Hiện giờ nhìn thấy áo lông trên người Lục Hướng Dương, anh ta mím môi:

“Cô nhóc kia đan cho anh à? Lúc trước tôi nhìn thấy trong lòng cô ấy vẫn luôn ôm áo lông đang đan, còn tưởng là cô ấy làm cho mình! Anh cũng không thiếu quần áo mà! Còn đan cho anh, không lãng phí sao?”Anh ta mông đau, eo đau, chân cũng đau, quan trọng là hai bên bả vai cánh tay cũng đau đớn nhức mỏi, cho nên cho dù là ngửa mặt ngủ, hay là ngủ nghiêng đều không được.

Cả người đều đau, cứ một lát là phải đổi tư thế, khiến anh ta cả đêm không ngủ ngon, ngày hôm sau đôi mắt đều sưng to.

Cảm thấy cơ thể giống như bị xe nghiền qua, cũng không biết Lục Hướng Dương làm thế nào, chính là xương cốt nhức mỏi, nhưng mà không đau đến mức phải kêu lên, anh ta chỉ có thể rên rỉ.Nếu dạy mãi không sửa, anh phải nghĩ cách khiến đám người này bị tóm đi.

Cố Thanh Thanh gật đầu: “Em biết rồi, em sẽ cẩn thận.”

Lục Hướng Dương và Vương Vũ rời đi, Cố Thanh Thanh ở trong phòng đan áo lông, gần tới tối thì bắt đầu nướng sườn dê cho Lục Hướng Dương.Mấy ngày kế tiếp vẫn luôn là trời nắng, tuy nhiệt độ luôn giảm xuống, nhưng không có tuyết rơi.

Cuối cùng áo lông của Cố Thanh Thanh cũng đan xong, đưa cho Lục Hướng Dương.

Sáng sớm hôm nay, Lục Hướng Dương rời giường thì mặc áo lông mới.Mấy thứ này cần vừa nướng vừa ăn, Cố Thanh Thanh nướng một ít đặt đó trước, sau đó Lục Hướng Dương và Vương Vũ đều uống một chút rượu, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Buổi tối Cố Thanh Thanh vào không gian, bận đến nửa đêm mới ra ngủ.

Bên cô ngủ rất ngon, bên Lý Phú Quý thì tra tấn.Áo lông mới luôn ấm áp hơn cái cũ, màu sắc thuần một màu, đều cao cổ giống như Cố Thanh Thanh, thật sự rất hiếm thấy ở thời đại này.

Hơn nữa màu sắc và hoa văn cũng không quá giống thời đại này, nhìn rất phức tạp.

Trên người Lục Hướng Dương mặc đồ mùa thu, bên ngoài vừa vặn mặc áo lông này, anh vươn tay chỉnh một lát, sờ một lát, còn cầm gương soi.

Khóe miệng Lục Hướng Dương hơi nhếch lên:

Lục Hướng Dương không đồng ý: “Không được, cô ấy không có thời gian.”

Vương Vũ không vui: “Sao không có thời gian? Hiện giờ cũng không có chuyện gì làm.”

Lục Hướng Dương cũng không vội mặc áo bông, cứ mặc áo lông mới lượn lờ trong phòng:

“Cô ấy nói còn phải đan quần lông cho tôi, hơn nữa quần áo của cô ấy cũng không có, mùa đông cũng phải chuẩn bị quần áo tắm rửa, cô ấy chỉ có một chiếc áo lông một bộ quần áo bông, bản thân chắc chắn còn cần chuẩn bị, đâu có thời gian làm cho anh?”









Bạn cần đăng nhập để bình luận