Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 100: Rút đao, toái đao, giao thủ

Chương 100: Rút đao, toái đao, giao thủChương 100: Rút đao, toái đao, giao thủ
 
 Chương 100: Rút đao, toái đao, giao thủ
 
 Huyết Kỳ va chạm với đao khí, một cỗ đao khí khổng lồ từ Huyết Kỳ truyền vào tay hắn, Huyết Kỳ rời tay.
 
 Cả người hắn bị chấn bay ngược ra ngoài.
 
 Nhưng mặt lại có vẻ ngoan độc, vì hắn đã ngăn trở được một kích này.
 
 "Rắc!"
 
 Và khoảnh khắc này.
 
 Trường đao trong tay Tô Thần giống như thủy tinh vỡ vụn, hóa thành từng lưỡi dao sắc bén bắn nhanh đến Tần Thiên Hàn.
 
 Trong đó có một mảnh lưỡi dao bắn vào cổ họng Tần Thiên Hàn, còn những mảnh vụn khác thì bắn vào lồng ngực, máu tươi từ miệng vết thương chảy ra.
 
 Nhìn Tần Thiên Hàn che cổ, Tô Thần tram giọng nói:
 
 "Vũ khí Khí cấp đúng là không tâm thường, có thể ngăn trở một đao của tai"
 
 "Nhưng rút đao chỉ là vỏ bọc thôi, cuối cùng toái đao mới là một kích trí mạng dành cho ngươi."
 
 Bùm bùm!
 
 Nghe đến đây, Tần Thiên Hàn ngã ầm xuống đất.
 
 Tô Thân nhặt Huyết kỳ trên mặt đất lên.
 
 Trên đầu thương của Huyết Kỳ có một vết đao, hẳn là do một đao vừa rồi để lại.
 
 Chỉ là khi hắn quán thâu khí kình thì Huyết Kỳ vẫn không có phản ứng.
 
 Trước mặt mấy người, hắn cầm Huyết Kỳ đi tới nói với nam tử ôm kiếm:
 
 "Thật ra ta còn phải cảm tạ, nếu như ngươi không nói ra ta có Uẩn đao thuật hai mươi năm, vậy thì Tần Thiên Hàn cũng sẽ không kiêng ky đao của ta như vậy."
 
 "Nếu hắn ra tay không chút e dè, có lẽ một đao này của ta không nhất định có thể giết hắn."
 
 Tô Thân nhìn người ôm trường kiếm phía sau Tử Hàn Nguyệt.
 
 Vừa vào sơn cốc hắn liền ngưng tụ thế làm cho người ta cảm nhận được đao khí của hắn.
 
 Cộng thêm lời nam tử ôm kiếm nói, quả thật làm cho người khác phải e dè, cẩn thận.
 
 Tinh thần xảy ra vấn đề, khi ra tay cũng sẽ có vấn đề.
 
 "Nếu như không phải hắn có Huyết Kỳ, một đao của ngươi đã có thể chém hắn thành hai nửa."
 
 "Bất quá giết chết một Tần Thiên Hàn mà dùng Uẩn Đao Thuật hai mươi năm, có chút đáng tiếc."
 
 Nam tử ôm kiếm trầm giọng nói.
 
 Ánh mắt thì nhìn Tô Thần, hắn vẫn không cảm nhận được khí tức của Tô Thần cho nên không thể phán đoán thực lực.
 
 Lúc này, ánh mắt Diêm Thuật trở nên âm trâm. Hắn cũng không nghĩ tới người áo đen vì giết Tần Thiên Hàn mà trực tiếp lãng phí đao khí hai mươi năm ngưng tụ.
 
 Diêm Thuật ở gân Huyết Ma Hoa nhất, hắn xoay người giơ tay ra, chộp về phía Huyết Ma Hoa.
 
 Bắn tên!
 
 Đúng lúc này Nhạc lão bên cạnh hắn nhấc tay nhẹ quát một tiếng.
 
 Trên sơn cốc có không ít cung tiễn thủ đã mai phục sẵn.
 
 Thế nhưng khi bàn tay Nhạc lão hạ xuống thì không có bất kỳ mũi tên nào xuất hiện.
 
 Nhất thời sắc mặt Nhạc lão biến đổi.
 
 Mà Diêm Thuật đang xoay người hái Huyết Ma Hoa cũng ngẩn ra.
 
 "Những cung tiễn thủ ngươi an bài hiện tại đã bị thanh lý hết."
 
 Tử Hàn Nguyệt lạnh lùng nói.
 
 Nói xong thân hình chợt lóe tung một chưởng đánh về phía Diêm Thuật.
 
 Trong lòng bàn tay mang theo một cỗ hàn ý, ngăn cản Diêm Thuật đoạt lấy Huyết Ma Hoa.
 
 Diêm Thuật chỉ có thể xoay người ngăn cản một chưởng này.
 
 Phanh!
 
 Bàn tay va chạm, một cỗ khí kình bộc phát.
 
 Thân hình Diêm Thuật bị chấn đến lui về sau mấy bước.
 
 Bàn tay hắn hơi run rẩy.
 
 Hắn không phải là đối thủ của Tử Hàn Nguyệt.
 
 Nếu như không phải sợ khí kình phá hủy Huyết Ma Hoa thì Diêm Thuật không chỉ đơn giản là lui về phía sau vài bước.
 
 Về phần Nhạc lão và người áo đen mà Liễu Vô Mi mang đến đang tập trung khóa chặt nam tử áo đen ôm trường trường kiếm.
 
 Xem ra không muốn để cho nam tử ôm kiếm ra tay.
 
 "Đây là muốn để cho ba người Liễu Vô Mi tranh đoạt Huyết Ma Hoa sao?"
 
 Tô Thần thầm nghĩ.
 
 Ánh mắt hắn không khỏi nhìn về phía Liễu Vô Mi.
 
 Thực lực của Liễu Vô Mi ở Luyện Thần Cảnh hậu kỳ.
 
 Han là thực lực của Tử Hàn Nguyệt cũng không kém nàng.
 
 Diêm Thuật kém cỏi nhất trong ba người nên không đáng lo, nói cách khác chỉ có Tử Hàn Nguyệt cùng Liễu Vô Mi tranh đấu.
 
 "Liễu Vô Mi, ta và ngươi cùng giết chết Tử Hàn Nguyệt, Huyết Ma Hoa này thuộc về ngươi."
 
 Bàn tay Diêm Thuật nắm chặt thành quyền, một cỗ hắc sắc quang mang lưu chuyển trên nắm tay, khí tức trên người cũng bắt đầu tăng lên.
 
 "Trước tiên giúp lão nương ngăn trở Tử Hàn Nguyệt, ta lấy được Huyết Ma Hoa liền liên thủ với ngươi giết nàng." Liễu Vô Mi nói rồi đưa bàn tay hướng về phía Huyết Ma Hoa.
 
 Này!
 
 Đúng lúc này có một đạo kiếm quang bắn vào bàn tay Liễu Vô Mi, tốc độ cực nhanh.
 
 Liễu Vô Mi nhanh chóng thu tay nhìn về phía Tử Hàn Nguyệt đang xuất kiếm.
 
 "Liễu Vô Mi, Huyết Ma Hoa này ngươi không chiếm được."
 
 Tử Hàn Nguyệt mở miệng nói.
 
 Lúc nàng nói chuyện, thân hình chợt lóe xuất hiện trước mặt Liễu Vô Mi, nhuyễn kiếm trong tay đâm ra, một cỗ hàn ý từ trong thân kiếm bộc phát.
 
 Đồng tử Liễu Vô Mi co lại, thân hình nhanh chóng lui về phía sau.
 
 Hàn khí trên thân kiếm đối phương phát ra như muốn đóng băng máu trong cơ thể, một khi máu bị đóng băng thì toàn bộ thân sẽ mất khống chế.
 
 Âm aml
 
 Tiên thiên khí kình trong cơ thể bộc phát chấn tan hàn ý, đồng dạng bên hông Liễu Vô Mi cũng có ánh sáng chợt lóe vọt thẳng tới cổ họng Tử Hàn Nguyệt.
 
 Phanh!
 
 Trường kiếm va chạm, kiếm khí tàn phá bừa bãi.
 
 Trong sơn cốc có một trận cuồng phong nổi lên, trong cuồng phong có bóng người và bóng kiếm lưu chuyển.
 
 Một lát sau mỗi người đứng một chỗ.
 
 "Liễu Vô Mi, Luyện Thần hậu kỳ, tiếp cận đỉnh phong, xem ra ngươi đến Khánh Thành thời gian dài như vậy cũng không hoang phế tu hành."
 
 Tử Hàn Nguyệt nhìn Liễu Vô Mi, khẽ nhíu mày nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận