Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 485: Đại đạo tranh lưu, Thái Kinh chi tranh

Chương 485: Đại đạo tranh lưu, Thái Kinh chi tranhChương 485: Đại đạo tranh lưu, Thái Kinh chi tranh
 
 Chương 485: Đại đạo tranh lưu, Thái Kinh chi tranh
 
 Sau khi Lỗ Nguyên rời đi
 
 Một người đeo mặt nạ xuất hiện trong phòng của Thái Kinh.
 
 "Ngươi làm như vậy, sẽ không sợ đồng thời đắc tội An Khánh Hầu phủ và Kim Phong Tế Vũ Lâu sao?"
 
 Người tới mở miệng nói.
 
 Thanh âm trầm thấp khàn khàn do cố ý đè thấp.
 
 "Bọn họ muốn hợp tác cần xuất ra chút thành ý, huống hồ ta cũng rất muốn nhìn xem rốt cuộc thái độ của Thiên Giám Ti đối với Tà Minh chúng ta như thế nào."
 
 Thái Kinh trâm giọng nói.
 
 "Thiên Giám Ti không đơn giản như ngươi nghĩ, nơi đó Chu Đế cố ý chế tạo ra, tuy rằng những năm này Chu Đế bế quan nhưng ngươi biết vì sao thiên hạ còn có thể yên bình như thế sao?"
 
 Người tới trâm giọng nói.
 
 "Ta đương nhiên biết, bất quá ngươi nói tình huống của Chu Đế hiện tại là gì?"
 
 Thái Kinh mở miệng nói.
 
 "Ta cũng không rõ lắm, lần này đến đây chủ yếu là vì thấy động tĩnh của ngươi hơi lớn."
 
 "Đang ở Kinh sư, điểm ấy phong ba chỉ lớn ở bên ngoài, còn nơi đây không dậy nổi sóng gió, cho ta thêm một chút thời gian, Thiên Tàm Hóa Huyết Công sắp đại thành rồi.
 
 "Sau khi đại thành hẳn là có thể khí kình hóa hải."
 
 Thái Kinh nói.
 
 "Thật ra ta ủng hộ ngươi bộc lộ trong thời gian này."
 
 Người tới trâm giọng nói.
 
 "Giấu đầu lộ đuôi làm sao có thể thành thế lực lớn, thiên hạ này chỉ có loạn chúng ta mới có thể đạt được hỗn loạn chi nguyên, đến lúc đó có hi vọng bước ra một bước kia."
 
 Thái Kinh trả lời.
 
 "Ta một mực điều tra phương pháp bước ra khỏi Thiên Nhân cảnh bắt nguồn từ đâu nhưng lại không có đầu mối."
 
 "Ta sợ đến lúc đó chúng ta sẽ làm áo cưới cho người khác."
 
 Người tới trầm giọng nói.
 
 "Võ đạo tranh phong, ngươi mạnh hắn liền yếu, ngươi yếu hắn liền mạnh, kẻ yếu chết trong tay cường giả là chuyện rất bình thường, dù cuối cùng chúng ta thất bại làm áo cưới cho người khác thì cũng xác định được con đường võ đạo này có thể đi."
 
 Thái Kinh lạnh giọng nói.
 
 "Nếu đã như vậy, ngươi cứ dựa theo kế hoạch của mình mà làm."
 
 Người tới nghe Thái Kinh nói xong, trầm tư một lát rồi đáp. "Lần này ta sẽ kéo An Khánh Hầu và Kim Phong Tế Vũ Lâu vào trận doanh của chúng ta, đất phong của An Khánh Hầu ở biên túc, nơi đó can cỗi, có thể làm nơi thí nghiệm của chúng ta."
 
 Bên ngoài biên túc còn có một ít tán tộc năm đó bị bệ hạ đuổi ra, chúng ta có thể lợi dụng bọn họ.
 
 Thái Kinh mở miệng nói.
 
 "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ xuống tay từ bên Đông Hải, thì ra ngươi cũng cẩn thận, như vậy ta liền yên tâm!"
 
 "Ta sẽ không ở lại đây nữa."
 
 Người đeo mặt nạ nói xong hóa thành một tàn ảnh rời đi từ cửa sổ.
 
 "Đại đạo tranh lưu, không tranh làm sao đạt được đây?”
 
 Nhìn bóng người rời đi, Thái Kinh thì thào nói.
 
 Sau đó ánh mắt nhìn vê phía hoàng cung.
 
 "Bế quan nhiều năm như vậy vì sao vẫn không ra?"
 
 Nói xong hắn rời khỏi lầu các.
 
 Chạng vạng, ở Bích Thúy Đình ngoài thành.
 
 Phong Thượng An đang đợi người, sắc mặt có vẻ vội vàng.
 
 "Phụ thân, An Khánh Hầu sẽ đến chứ?"
 
 Phong Vân Thương mở miệng nói.
 
 "Chờ, chúng ta ở chỗ này chờ là được".
 
 Ở đằng xa, Mộ Dung Khinh Trần và Thải Vi đang chăm chú theo dõi người trong đình.
 
 "Tiểu thư, ngươi nghĩ ai sẽ đến nhận trường đao này đây?"
 
 Thái Vi trâm giọng nói.
 
 "Căn cứ theo ta suy tính, có thể là An Khánh Hầu."
 
 Mộ Dung Khinh Trân mở miệng nói.
 
 "Tiểu thư nhận định tam minh chủ của Tà Minh là An Khánh Hầu sao?"
 
 Thái Vi không khỏi nói.
 
 "An Khánh Hầu không phải là tam minh chủ Tà Minh, bất quá có quan hệ với tên đó, tuy rằng lần này không động thủ với An Khánh Hầu, nhưng cũng có thể làm cho hắn kinh sợ mà nói ra chuyện mình biết."
 
 Mộ Dung Khinh Trân mở miệng nói.
 
 Đây là nguyên nhân nàng quyết định ra tay.
 
 Đương nhiên cũng mang hai người Phong Thượng An về, tin rằng bọn họ cũng có thể cung cấp một ít tin tức.
 
 "Phong gia trang buôn bán vũ khí, lần này còn hỗ trợ luyện chế vũ khí Khí cấp đỉnh, có thể thấy được quan hệ với đối phương rất bất phàm, có lẽ sẽ biết được một ít tin tức trọng yếu."
 
 "Còn có thanh vũ khí kia, bất kể như thế nào cũng phải lưu lại, cho dù trong Hoàng tộc cũng không nhiều vũ khí cùng cấp."
 
 Mộ Dung Khinh Trần nói. "Thuộc hạ hiểu rồi!"
 
 Thái Vi trả lời.
 
 Lúc này trong ánh chiều tà có một chiếc xe ngựa chậm rãi đi vê phía Bích Thúy Đình.
 
 Trên xe ngựa có huy hiệu của An Khánh Hầu phủ.
 
 "Tiểu thư, thật sự là An Khánh Hầu tới!"
 
 Nhìn thấy chiếc xe ngựa này, Thái Vi nhẹ giọng nói.
 
 "Hi vọng tam minh chủ Tà Minh cũng xuất hiện, dám lấy người sống tu luyện, tội đáng chết vạn lần."
 
 Trong đôi mắt Mộ Dung Khinh Trần có hàn mang chợt lóe.
 
 Bình thường môn phái võ đạo bất kể chính đạo hay tà đạo chém giết tranh đấu, chỉ can không liên quan đến sự ổn định của Đại Chu vương triều thì Thiên Giám Ti sẽ không hỏi đến.
 
 Nhưng người của Tà Minh lại bắt cóc người sống tu luyện, hoàn toàn là hành vi khiêu khích vương triều Đại Chu.
 
 Sao Thiên Giám Ti có thể mặc kệ chứ?
 
 Điều tra tam minh chủ cũng là một khảo nghiệm để Mộ Dung Khinh Trần gia nhập Thiên Giám tỉ.
 
 Thật ra Mộ Dung Khinh Trần có một nghi hoặc rất lớn.
 
 Đó chính là sao người của Tà Minh dám gây án ở Kinh sư vương triều Đại Chu.
 
 Xe ngựa của An Khánh Hầu đã đến trước Bích Thúy Đình.
 
 An Khánh Hầu từ trên xe ngựa chậm rãi đi xuống.
 
 Lão giả đánh xe ngựa thì không xuống xe, trong tay hắn có thêm một bầu rượu, hắn uống một ngụm sau đó khép hờ mắt dựa vào giá xe.
 
 "Thiên quyền thủ Thượng Quan Đốn, như vậy ngồi ở trong xe hẳn là cao thủ đệ nhất An Khánh Hầu, Thái Kinh Đào.
 
 Xa xa, Mộ Dung Khinh Trân nhìn thấy lão giả uống rượu trầm giọng nói.
 
 Xem ra An Khánh Hầu cũng không quá yên tâm.
 
 "Chúng ta phải động thủ sao tiểu thư?"
 
 Thái Vi ở bên cạnh nói.
 
 "Phải mang Phong Thượng An và thanh đao kia về, bất quá ta cảm giác được sự tình có chút không đơn giản, e là không thuận lợi như chúng ta nghĩ."
 
 Mộ Dung Khinh Trần cau mày nói.
 
 Từ lúc An Khánh Hầu đến đây nàng đã biết bên mình bị nhìn thấu.
 
 Có người biết mục đích nàng đến Phong gia.
 
 Trong đình các, Phong Thượng An nhìn thấy An Khánh Hầu liền nói.
 
 "Đây là trường đao kia, xin An Khánh Hầu cất kỹ."
 
 Phong Thượng An đưa gói đồ trong tay cho An Khánh Hầu.
 
 An Khánh Hầu tiếp nhận trường đao, nhìn thoáng qua vỏ đao, tâm thần mê muội, vội vàng ổn định tâm thân. Trong lòng hắn âm thầm kinh hãi, vỏ đao đã có năng lực như thế, như vậy trường đao trong vỏ sẽ có uy lực thế nào.
 
 Hắn có xúc động muốn rút trường đao ra xem nhưng lại áp chế dục vọng trong lòng.
 
 Cho dù hắn muốn xem cũng sẽ không xem ở chỗ này.
 
 "Hầu gia, đồ vật đã giao cho ngươi, chúng ta cáo từ trước."
 
 Phong Thượng An cũng không muốn ở lại đây thêm.
 
 Hắn luôn cảm giác bầu không khí nơi này có chút không đúng.
 
 "Muốn đi, ngươi không đi được!"
 
 Đúng lúc này một lão giả có dáng người như hùng sư từ trong chỗ tối đi ra.
 
 Ở phía sau hắn còn có vài nam tử mặc đồ án sư tử vàng đi theo.
 
 Trong vương triều Đại Chu, rồng là biểu tượng tượng tượng trưng cho đế vương.
 
 Còn sư tử này là biểu tượng của Thiên Giám Ti, cơ cấu mạnh nhất ở vương triều Đại Chu.
 
 "Thiên Giám Ti, Tam tỉnh hùng sư Nhậm Vi An."
 
 Nhìn thấy người xuất hiện, Phong Thượng An và An Khánh Hầu đều lộ vẻ kinh ngạc.
 
 "Làm sao, không hy vọng nhìn thấy lão phu?”
 
 Thấy sắc mặt của hai người, Nhâm Vi An nói với An Khánh Hầu:
 
 "An Khánh Hầu, giao đồ trong tay cho ta, ngươi có thể rời đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận