Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 828 - Kẻ thất bại trước Thiên môn, khí huyết cạn kiệt



Chương 828 - Kẻ thất bại trước Thiên môn, khí huyết cạn kiệt




Đối mặt với đòn tấn công dữ dội của Yêu Nguyệt, lão giả vẫn không đổi sắc, hai người bắt đầu triền đấu.
Chỉ trong thời gian một nhịp thở mà hai người đã giao thủ bốn năm lần.
Hàn khí từ lòng bàn tay Yêu Nguyệt không thể tổn thương đối phương.
Còn cánh tay của nàng thì bắt đầu hơi run rẩy.
Đối phương vận dụng thần thế mạnh hơn nàng rất nhiều.
Hai người nhanh chóng tách ra.
"Mặc dù thần thế của ngươi rất mạnh nhưng về cách vận dụng thần thế, các ngươi không bằng lão phu!"
"Tiếp tục đánh, ngươi không có cơ hội chiến thắng."
Lão giả nhìn Yêu Nguyệt, lạnh lùng nói.
"Ta rất muốn xem thực lực mạnh nhất của ngươi!"
Yêu Nguyệt là người như thế nào.
Đại cung chủ của Di Hoa Cung, kiếp trước là nhân vật đứng đầu thiên hạ, vừa mới giao thủ, thần thế của lão giả không mạnh hơn nàng nhưng cách vận dụng lại tinh diệu hơn nàng rất nhiều.
Thần thế của nàng áp chế tinh thần của đối phương, tăng thêm lực lượng công kích.
Còn thần thế của đối phương ngưng tụ trong người, lưu chuyển trong lòng bàn tay, khả năng khống chế thần thế đã đạt đến mức lô hoả thuần thanh.
Mặc dù vậy nhưng làm sao có thể để nàng từ bỏ.
Lời vừa dứt, ánh mắt Yêu Nguyệt trở nên sắc bén, trên người cũng xuất hiện một luồng khí thế bá đạo.
"Thần thế: Minh nguyệt chiếu đan thanh!"
Ầm ầm!
Lúc này, Yêu Nguyệt không hề giữ lại, toàn lực thi triển thần thế.
Minh nguyệt chiếu đan thanh là thần thế mà Yêu Nguyệt tự ngưng tụ sau khi đến thế giới này, có chút giống với tên vũ khí kiếp trước của nàng.
Ánh trăng sáng lạnh bao trùm bốn phương.
Ngoài ra, Minh Ngọc Công trong cơ thể cũng bắt đầu vận chuyển.
Trong cơ thể nàng xuất hiện chín vòng xoáy, chín vòng xoáy trải từ đầu đến chân, nhanh chóng lưu chuyển, sau đó ngưng tụ trong lòng bàn tay.
Lòng bàn tay xuất hiện một luồng hàn khí khủng khiếp.
Thân hình nàng lao ra, vỗ một chưởng.
Yêu Nguyệt không chỉ biết Minh Ngọc công, nàng còn có chưởng pháp tuyệt kỹ, Di Hoa Tiếp Mộc.
Đây là một loại công pháp mượn lực, đối phương tấn công càng mạnh thì chưởng lực Di Hoa Tiếp Mộc của nàng càng mạnh.
Nhưng vừa rồi giao thủ, lão giả vẫn chưa bộc phát hết lực, dùng một loại kỹ xảo để đối chưởng với Yêu Nguyệt.
Bây giờ Yêu Nguyệt muốn ép lão giả phải nghiêm túc.
Thấy vậy, ánh mắt lão giả hơi đổi.
Sắc mặt Đế Vũ hầu cũng đổi.
Yêu Nguyệt ra tay không nhiều, trước đó hắn không quá để ý đến nàng, trọng điểm đều đặt trên người Thiết Trung Đường.
Nhưng bây giờ Yêu Nguyệt toàn lực ra tay cho thấy thực lực không hề kém hơn Thiết Trung Đường.
Thần thế tuy lạnh lẽo mang theo sự bá đạo.
Ánh mắt nhìn về phía lão giả, lúc này khí tức trên người lão giả bùng nổ, chân khí màu xám cuồn cuộn tuôn ra, có chút giống với tử khí của Đế sư.
Chân khí màu xám này không ăn mòn, chỉ có sự già nua và suy tàn.
Mặc dù già nua và suy tàn nhưng khi xuất hiện, nó đã hóa thành một lực lượng khủng khiếp ép về phía thần thế của Yêu Nguyệt, muốn nghiền nát thần thế của Yêu Nguyệt.
Yêu Nguyệt di chuyển thân hình, bàn tay đánh tới, thế công như sấm sét, căn bản không né tránh, muốn cứng đối cứng với đối phương.
Lão giả hơi nheo mắt, bước ra một bước tung chưởng.
Bàn tay mang theo chân khí cuồn cuộn va chạm với lòng bàn tay Yêu Nguyệt.
Ầm!
Hai bàn tay va chạm, lập tức có một luồng khí kìng kinh người khuếch tán tạo thành gió lốc.
Thân hình Yêu Nguyệt như bươm bướm, lòng bàn tay liên tục đánh ra, từng luồng lực lượng mạnh mẽ nối tiếp.
Lực đạo bàn tay của lão giả cũng không ngừng mạnh lên.
Ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
"Phá!"
Lão giả quát khẽ, một cỗ lực lượng khủng khiếp hơn nữa bùng nổ chấn Yêu Nguyệt lui lại.
"Mượn lực tá lực nhưng lực đạo của ta mạnh hơn ngươi!"
Lúc này lão giả không hề dừng lại, luồng khí xám xịt cuồn cuộn như cát vàng.
Phá vỡ đòn tấn công của Yêu Nguyệt, lòng bàn tay hắn vươn ra chộp về phía đầu Yêu Nguyệt.
"Thần thế, Thiết huyết!"
Lúc này Thiết Trung Đường ra tay, trên người tỏa ra khí tức thiết huyết khủng khiếp bao trùm lão giả, đồng thời vung Thiết huyết đại kỳ trong tay, sát khí hướng về phía tâm thần đối phương.
Huyết kỳ hóa thành một luồng ánh sáng đỏ lao về phía ngực lão giả.
Thân hình lão giả chỉ hơi khựng lại, lòng bàn tay đảo ngược, vỗ vào huyết kỳ.
Trên huyết kỳ tràn ngập sát khí, lực lượng trong lòng bàn tay lão giả tạo thành vòng xoáy.
Ầm!
Sát khí và vòng xoáy chân khí nổ tung tạo thành một gợn sóng hữu hình lan tỏa.
Hai người đồng thời tách ra.
"Công kích tâm thần bằng sát khí, không ảnh hưởng lớn đến lão phu!"
Lão giả lạnh lùng nhìn Thiết Trung Đường.
Ánh mắt Thiết Trung Đường ngưng tụ, đây là lần đầu tiên Thiết huyết đại kỳ của hắn thất thủ, cường giả Ngưng Thần bình thường hoặc như Tần Cự Nguyên, tâm thần đều bị ảnh hưởng, bị hắn một kích đánh giết.
Nhưng lão giả này lại không chịu nhiều ảnh hưởng.
"Tâm thần của hắn không bị ảnh hưởng nhưng khí huyết của hắn đã bị ảnh hưởng!"
"Giao thủ với chúng ta, hắn không dám phóng thích khí huyết ra ngoài, khí huyết đều lưu chuyển trong cơ thể, hơn nữa giao thủ một chút thì tiêu hao một chút."
"Bình thường hắn căn bản không dám sử dụng lực lượng khí huyết!"
Yêu Nguyệt bước tới, lạnh lùng nhìn đối phương.
Nghe lời Yêu Nguyệt nói, Đế Vũ hầu chưa ra tay biến sắc.
"Ngươi là người xung kích phá toái, chưa thành công bước vào Thiên môn, thần thế và chân khí không thay đổi nhưng khí huyết trong cơ thể vì không thể phá toái mà bắt đầu cạn kiệt,"
"Khí huyết không tái sinh, đây cũng là nguyên nhân ngươi không dám bộc phát toàn lực!"
Đế Vũ hầu lạnh lùng nhìn đối phương.
Trong Đại Chu vương triều có rất nhiều cường giả Ngưng Thần cảnh có năng lực tiếp tục tiến thêm một bước.
Nhưng tại sao lại không chọn.
Đó là bởi vì một khi cường giả Ngưng Thần cảnh đột phá bước tiếp theo sẽ khiến thiên địa dị biến, Thiên môn xuất hiện.
Nếu bản thân không thể trấn áp lực lượng trong cơ thể trong thời gian ngắn, cũng không thể phá vỡ Thiên môn thì sẽ bị thiên địa phản phệ, khí huyết trong cơ thể sẽ không tái sinh.
Khí huyết chính là sự tiếp nối của sinh mệnh võ giả, khí huyết một khi không tái sinh, khi khí huyết cạn kiệt, chính là lúc kết thúc sinh mệnh.
Võ giả bước vào Thiên Nhân cửu nạn có thể sống hai trăm năm.
Cộng thêm một số đan dược kéo dài tuổi thọ, hoặc phương pháp khác, tuổi thọ võ giả sẽ rất dài.
Tạo nên rất nhiều lão đồ cổ Ngưng Thần đỉnh cao.
Tất nhiên cũng có người phá vỡ Thiên môn rời đi, người thì thất bại thì sống lay lắt trên thế gian này.
Lão giả này chính là một trong số đó.
"Giết, vây giết hắn, không thể để hắn rời đi, chỉ cần tiêu hao hết khí huyết trong cơ thể thì hắn sẽ phải chết!"
Đế Vũ Hầu quát lớn.
Hắn ra tay trước, thần thế bùng nổ, tay trái tung quyền, chân khí màu đen bùng nổ trên nắm tay.
Yêu Nguyệt và Thiết Trung Đường nhìn nhau.
Đồng thời ra tay, Thiết Trung Đường phất Thiết huyết đại kỳ và tung quyền, sát khí nồng đậm hình thành vòng xoáy.
Yêu Nguyệt vỗ đánh ra một chưởng mang hàn khí bức người.
Sắc mặt lão giả trở nên vô cùng âm trầm, hắn cố gắng khống chế khí huyết trong cơ thể mình tiêu hao cực ít vậy mà vẫn bị phát hiện.
Khiến bản thân rơi vào vòng vây của ba người.
Dưới sự tấn công của ba người, khí huyết trên người lão giả không ngừng tiêu hao, thực lực cũng không ngừng giảm xuống.
"Các ngươi muốn lão phu chết, lão phu cũng muốn các ngươi chôn cùng!"
Sắc mặt lão giả trở nên dữ tợn.
Khí huyết trên người không còn hạn chế, chân khí hoàn toàn bùng nổ, tuy hắn không thể phá vỡ Thiên môn, khí huyết giảm xuống nhưng thực lực vẫn còn.
Chỉ là lúc này, Thiết huyết đại kỳ của Thiết Trung Đường lao tới, huyết quang ngút trời bao phủ đối phương.
Công kích tâm thần.
Vừa mới giao thủ, Thiết Trung Đường vẫn luôn ra quyền mà không sử dụng Thiết huyết đại kỳ.
Khiến lão giả vô tình bỏ qua sự tồn tại của Thiết huyết đại kỳ, cho nên khi Thiết Trung Đường thi triển lần nữa thì hắn khẽ khựng lại.
Ầm!
Ba lòng bàn tay đều in trên người lão giả.
Ầm!
Lão giả muốn cùng chết, bùng nổ toàn bộ lực lượng.
Đáng tiếc còn chưa phát lực thì thân thể đã bị ba luồng chưởng lực đánh bay, đâm vào lâu cầu, đập vỡ bức tường.
Phụt!
Miệng hắn phun máu tươi phun ra.
Ngực hoàn toàn lõm xuống, muốn đứng lên nhưng lúc đứng lên lại ngã xuống rồi tắt thở.
Ánh mắt mang theo sự không cam lòng.
Cũng mang theo một tia giải thoát.
Sống lay lắt, chết cũng là một sự giải thoát.



Bạn cần đăng nhập để bình luận