Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 363: Tình thế, mộc mạc mê ly

Chương 363: Tình thế, mộc mạc mê lyChương 363: Tình thế, mộc mạc mê ly
 
 Chuong 363: Tinh the, moc mac me ly
 
 "Giao ra đồ sao, ngươi xem trên người ta có thứ gì không?”
 
 "Các ngươi nên đi tìm Đao nô, đồ vật đều bị hắn chiếm hết."
 
 Mạnh Thần Thông tức giận nói.
 
 "Đao nô mất tích, chúng ta điều tra ngoại động kia rồi, nơi đó có không ít đồ vật còn chưa kịp thời mang đi, hẳn là giấu ở nơi nào đó, mau giao ra đi!"
 
 Hoắc Phong nhìn Mạnh Thần Thông, nói.
 
 "Ngươi nói cái gì, Đao nô mất tích rồi!"
 
 "Không có khả năng, hẳn là hắn chiếm được đồ vật sau đó trở về Hàn Nguyệt giáo!"
 
 Mạnh Thần thông đạo.
 
 "Lĩnh Nam quận lớn như vậy, hắn không có khả năng rời khỏi trong thời gian ngắn, theo lý thì với thủ đoạn của chúng ta có thể tra được hành tung của hắn nhưng lại không phát hiện gì hết!"
 
 "Ta cho rằng có thể là ngươi giết Đao nô, giá họa cho hắn!"
 
 Hoắc Phong nhìn Mạnh Thần Thông Đạo.
 
 "Ta giết hắn còn cần giá họa hắn, ta có bệnh sao?"
 
 Mạnh Thần Thông tức giận nói.
 
 Nhưng đầu óc nhanh chóng tỉnh táo lại.
 
 Cảm giác được sự tình không ổn.
 
 Sự tình có thể không phải như hắn tưởng tượng.
 
 "Hắn là Đao nô trốn đi rồi, cường giả Thiên Nhân cảnh muốn trốn, các ngươi cũng không có dễ dàng tim được.
 
 Mạnh Thần Thông trâm giọng nói.
 
 "Nếu Mạnh huynh cho rằng như vậy thì theo ta một chuyến, cung cấp thêm manh mối."
 
 Đúng như lời Mạnh Thần Thông nói, hắn không có lý do bán đứng mình.
 
 Nếu đã như vậy liền mang theo Mạnh Thần Thông trở vê.
 
 Một khi phát hiện chỗ nào không đúng cũng có thể trực tiếp ra tay.
 
 "Được, Đao nô chặt đứt một cánh tay của ta, ta cũng muốn tìm hắn báo thù."
 
 Mạnh Thần Thông không do dự nói.
 
 "Được! Mời!"
 
 Hoắc Phong xua tay.
 
 Mạnh Thần Thông đi ở phía trước.
 
 Ra cửa sơn động, Mạnh Thần Thông điều tra bốn phía không phát hiện gì.
 
 "Mạnh huynh, ngươi đã mất một cánh tay, còn không đáng để chúng ta mai phục." Hoắc Phong nhìn thân thể của Mạnh Thần Thông, mở miệng nói.
 
 "Vậy sao? Vậy là tốt rồi!"
 
 "Độ huyết di hành!"
 
 Nghe được lời Hoắc Phong nói, tay trái của Mạnh Thần Thông nhanh chóng điểm vào ngực mình vài cái.
 
 Nhất thời khí huyết trong cơ thể hắn tăng vọt tạo ra một cỗ khí kình khổng lồ.
 
 Mượn cỗ khí kình này, thân thể hắn hóa thành một đạo huyết ảnh lướt nhanh về phía rừng rậm, tốc độ cực nhanh.
 
 Hoắc Phong còn chưa kịp phản ứng thì Mạnh Thần Thông đã biến mất.
 
 Chân Hoắc Phong đạp mạnh xuống đất, thân hình hóa thành tàn ảnh nhanh chóng đuổi theo.
 
 Nhưng vẫn chậm một bước.
 
 "Mạnh Thần Thông chết tiệt!"
 
 Hoắc Phong chửi bậy một tiếng, không ngờ Mạnh Thần Thông tự tổn thương dùng cấm thuật chạy trốn.
 
 "Cho dù hôm nay ngươi chạy trốn cũng không thoát khỏi Lĩnh Nam quận!"
 
 Hoắc Phong nhìn về phương hướng Mạnh Thần Thông biến mất, nói một câu rồi xoay người rời đi.
 
 Ở Trường Hận cung.
 
 Mai Huyền Sương ngưng trọng xem một ít tư liệu trước mặt.
 
 "Rốt cuộc là ai lấy đồ vật trong động?"
 
 "Nếu như Mạnh Thần Thông lấy được, cho dù hắn bị thương cũng sẽ trở về kinh sư mà không phải trốn ở Lĩnh Nam quận."
 
 "Nhưng nếu như bị Đao nô chiếm được, trong tình huống không biết Mạnh Thần Thông tiết lộ tin tức, hành tung của hắn sẽ nhanh chóng bị nắm bắt, nhưng hiện tại hoàn toàn không thấy hành tung, đây là có chuyện gì xảy ra?"
 
 Hiện tại Mai Huyan Sương cảm thấy khó hiểu, tình huống có chút quỷ dị.
 
 Đột nhiên một con chim từ bên ngoài nhanh chóng bay vào.
 
 Mai Huyền Sương nâng bàn tay hút con chim tới, lấy cuộn giấy nhỏ buộc trên chân chim ra.
 
 Sau khi xem xong, sắc mặt nàng trâm xuống.
 
 "Đồ vật bị Đao nô chiếm được, Đao nô có thực lực đạt tới Thiên Nhân tứ nạn, Mạnh Thần Thông bị trọng thương muốn ta trợ giúp đưa hắn rời khỏi Lĩnh Nam quận?”
 
 Mai Huyền Sương bóp nát tờ giấy trong tay.
 
 Nàng bước vài bước rồi ngừng lại.
 
 "E là hiện tại ta cũng đang bị giám thị, không thể trợ giúp Mạnh Thần Thông, đến bên Tô Thần xem thử có biện pháp hay không!"
 
 Mấy ngày nay Mai Huyền Sương vẫn luôn chú ý chuyện này.
 
 Hôm nay đợi được kết quả này, một kết quả mà nàng không nghĩ tới. Mặc kệ như thế nào, nàng cần trợ giúp Mạnh Thần Thông rời khỏi Lĩnh Nam quận.
 
 Nàng cho người sắp xếp xe ngựa chuẩn bị tiến đến Sơn Hà Môn.
 
 Hôm nay Tô Thần đã xuất quan, bản thân nàng cũng muốn đến Sơn Hà Môn gặp hắn.
 
 Bên ngoài Trường Hận đã có một cỗ xe ngựa chờ sẵn.
 
 Lúc Mai Huyền Sương bước ra khỏi Trường Hận cung, bên ngoài có gió lạnh nổi lên, từng bông tuyết bay bay rơi xuống.
 
 "Đi Sơn Hà Môn."
 
 Mai Huyền Sương ngồi vào trong xe rồi ra lệnh.
 
 Xa phu lái xe ngựa tiến về phía Sơn Hà môn.
 
 Trên đường phố ồn ào náo nhiệt, có vài tiểu hài tử chạy băng băng trong màn tuyết, không cảm thấy thời tiết rét lạnh chút nào.
 
 Cảnh tượng vui vẻ này để cho tâm tình của Mai Huyền Sương tĩnh lại không ít.
 
 Nàng có thể cảm giác được vài đạo khí tức đang khóa chặt xe ngựa của mình.
 
 Đột nhiên xe ngựa ngừng lại, Mai Huyền Sương mở rèm cửa nhìn thì thấy có một tiểu hài tử té ngã †rước xe ngựa.
 
 Một bóng người lướt qua bên cạnh xưa ngựa, có thứ gì đó bay vào trong xe.
 
 Mai Huyền Sương buông rèm cửa sổ xuống nhìn một tờ giấy rơi vừa rơi vào.
 
 "Đao nô mất tích, chưa từng trở vê Hàn Nguyệt Giáo, hoài nghi hắn đã chết!"
 
 Chữ viết rất thanh tú, Mai Huyền Sương nhận ra là chữ của Tử Hàn Nguyệt.
 
 Nhất thời sắc mặt thay đổi.
 
 "Chuyện này... .
 
 Nàng không tin nội dung trên tờ giấy, nhưng mà Tử Hàn Nguyệt không cần phải lừa nàng.
 
 Sự tình thoát ly khỏi phạm vi tưởng tượng của nàng,
 
 "Bất kể chuyện như thế nào, nàng cần phải gặp Mạnh Thần Thông."
 
 Mai Huyền Sương hủy tờ giấy.
 
 Bên trong Sơn Hà Môn.
 
 Tô Thần ngồi bên bàn trà, uống trà nóng.
 
 "Chưởng giáo, Trường Hận Cung Mai Huyền Sương đã rời quận thành, đang hướng tới Sơn Hà môn chúng ta."
 
 Thôi Vũ Hổ đi vào bẩm báo.
 
 "Nàng đến tìm ta?"
 
 Tô Thần khẽ cau mày, hiện tại Mai Huyền Sương nên ở phân điện Trường Han cung chờ đợi trợ giúp chứ không phải đến Sơn Hà Môn bọn họ.
 
 "Kim Ngọc Lăng bên Kim Tiền Bang có động thái gì không?”
 
 Tô Thần đặt chén trà xuống, ngón trỏ gõ gõ nắp chén trà. Sau khi mở một tiên trang cũng không có động tĩnh gì.
 
 "Mập mạp chuẩn bị áp chế Kim Tiền Bang trước khi đối phương mở tiền trang thứ hai."
 
 "Nhưng bây giờ đối phương lại ngừng mở, mập mạp vẫn luôn chờ đối phương ra tay!"
 
 Thôi Vũ Hổ bẩm báo.
 
 "Lập tức nói mập mạp không cần phải chờ đợi nữa, không cho bọn hắn cơ hội mở tiền trang thứ hai, trực tiếp gạt tiền trang mới mở ra khỏi quận phủ cho ta."
 
 Tô Thần mở miệng nói.
 
 Kế hoạch của Nguyên Tùy Vân rất tốt.
 
 Hắn cũng muốn lừa một ít tiền.
 
 Hiện tại cho Kim Tiền bang áp lực, tin rằng Kim Ngọc Lăng sẽ có ý định thu hoạch tiền trang của hắn.
 
 Dù sao bây giờ Kim Ngọc Lăng đã tổn thất hai tên đại tướng, hẳn là hắn muốn nhanh chóng hoàn thành bố cục tiền trang ở Lĩnh Nam quận.
 
 Ở chỗ Kim Tiền Bang, Kim Ngọc Lăng trực tiếp bóp nát chén trà trong tay, trên mặt tràn đầy phẫn nộ.
 
 "Bạch Thiên Vũ ẩn giấu thật sâu!”
 
 Lúc Kim Ngọc Lăng nói chuyện, sắc mặt bắt đầu trở nên ngưng trọng.
 
 "Người Tứ Phương Hội đã rời đi sao, ta sợ bọn hắn biết tin sẽ không động thủ."
 
 Kim Ngọc Lăng nói.
 
 "Đã rời đi vào ngày hôm qua, hẳn là trước khi nhận được tin tức thì bọn họ đã ra tay với Kim Phong Tế Vũ Lâu rồi!"
 
 Âm Khoát Hải ở bên cạnh đáp lời.
 
 "Không thể mất quân cờ Tứ Phương Hội này, chúng ta không có nhiều lực lượng để vận dụng ở chín quận phương bắc."
 
 "Liên lạc với các thế lực khác như thế nào rồi?"
 
 "Thiên Hạ Minh Diêm Huyền đã đến Lĩnh Nam quận, căn cứ theo tin tức dò xét được thì mục tiêu của hắn cũng là Kim Phong Tế Vũ Lâu!"
 
 "Về phần Huyền Âm lâu, Đao Minh, Thiên Quyền môn vẫn chưa có tiếp xúc, nhưng căn cứ theo tin tức, ngoại trừ Huyền Âm lâu có ý tưởng với Lĩnh Nam quận, hai nhà khác không có."
 
 Âm Khoát Hải nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận