Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 626: Diệt khẩu, Mộ Thanh Hồng tàn nhẫn

Chương 626: Diệt khẩu, Mộ Thanh Hồng tàn nhẫnChương 626: Diệt khẩu, Mộ Thanh Hồng tàn nhẫn
 
 Chương 626: Diệt khẩu, Mộ Thanh Hồng tàn nhẫn
 
 Ở hậu viện Hải Sa Bang, Mộ Thanh Hồng đang ôm một đứa trẻ năm tuổi, đứa trẻ nhắm chặt hai mắt, xem ra đã hôn mê.
 
 Giờ phút này Mộ Thanh Hồng hoảng sợ nhìn một nam tử xấu xí có dáng người thấp bé.
 
 Đối phương cũng đang dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Mộ Thanh Hồng.
 
 Trên mặt đất không xa có một ít thi thể với gương mặt đen kịt, khóe miệng tràn ra máu đen, xem ra đều chết vì trúng độc.
 
 "Ngươi là ai, hình như chúng ta không có đắc tội ngươi?"
 
 Mộ Thanh Hồng nhìn nam tử thấp bé xấu xí trước mặt, run rẩy nói.
 
 Giờ phút này, có thể là bởi vì run rẩy dữ dội mà cổ áo nàng hở ra để lộ nội y màu hồng phấn và xương quai xanh trắng nõn.
 
 Ánh đèn yếu ớt trong phòng phối hợp với sự trắng nõn này lại câu dẫn lòng người.
 
 Sắc mặt nam tử xấu xí dáng người thấp bé kia tràn ngập sự âm tà, hắn bất giác nhìn về phía Mộ Thanh Hồng.
 
 Bản thân Mộ Thanh Hồng đã có một thân hình lồi lõm quyến rũ, giờ còn đang run lẩy bẩy.
 
 Cảnh tượng mang phong vị khiến nam tử xấu xí cảm thấy cuồn cuộn trong người.
 
 Hắn từng bước một đi hướng về phía Mộ Thanh Hồng.
 
 "Không nghĩ tới, Hải Thiên Bá còn có thê tử mê người như thế, để lão phu giúp hắn hưởng thụ."
 
 Trong đôi mắt nam tử xấu xí xuất hiện sự hưng phấn.
 
 Bản thân thấp bé, xấu xí, căn bản cũng không có bất kỳ nữ tử nào coi trọng, để cho tâm linh của hắn có chút vặn vẹo, cũng trở nên tà ác dị thường.
 
 Nghe được nam tử xấu xí nói, thân hình Mộ Thanh Hồng càng run rẩy.
 
 "Ta có thể hầu hạ tiên sinh, tiên sinh có thể buông tha hài tử của ta hay không."
 
 Mộ Thanh Hồng run rẩy, cầu xin tha thứ.
 
 "Buông tha đứa nhỏ của ngươi sao, ý của công tử là giết cả nhà các ngươi, ngươi nhìn xem có phải trên mặt đứa nhỏ trong lòng ngươi có một vết máu màu đen."
 
 Nam tử xấu xí lạnh giọng nói.
 
 Nghe được hắn nói, Mộ Thanh Hồng vội vàng nhìn về phía khuôn mặt đứa trẻ nàng đang ôm trong lòng.
 
 Trên gương mặt trắng nõn có một vết máu màu đen, vết máu nhanh chóng che kín toàn bộ khuôn mặt, hài tử hô hấp đều đặn giờ phút này bắt đầu thở gấp.
 
 "Làm ơn, cứu con tai"
 
 Mộ Thanh Hồng ôm hài tử quỳ xuống, ngực áo vốn đã hở lại càng hở hơn, hai quả núi cao ngất lộ ra một nửa.
 
 Tay của nàng lại nhẹ nhàng đặt vào tâm mạch của nhi tử. Cảnh tượng như vậy khiến nam tử xấu xí càng hưng phấn hơn.
 
 "Chỉ cân ngươi hầu hạ ta tốt, có lẽ ta sẽ để cho hài tử của ngươi sống sót, ha hai"
 
 Nam tử xấu xí cười tà hướng Mộ Thanh Hồng mà đi.
 
 Mà giờ phút này Mộ Thanh Hồng chảy mắt.
 
 "Đừng trách mẫu thân, cơ hội sống xa vời, cho dù ngươi sống sót có lẽ càng thêm thống khổ, mẫu thân tiễn ngươi một đoạn đường!"
 
 "Ta còn phải đi cứu phụ thân ngươi, cứu phụ thân ngươi xong, vi nương sẽ đi cùng ngươi."
 
 Trong lúc nói chuyện, nàng phóng ra khí kình chấn nát tâm mạch hài tử.
 
 Cúi đầu ôm chặt đứa bé mà nước mắt chảy xuôi.
 
 Thật đau đớn biết bao khi một người mẹ tự tay giết con mình đi.
 
 Nhưng sâu trong đôi mắt lại có hận ý nông đậm.
 
 Nàng đang đợi, chờ nam tử trước mặt đi về phía nàng, một tay lặng lẽ đặt ở bên hông.
 
 Khi người đàn ông xấu xí đến gần.
 
 Mộ Thanh Hồng buông đứa nhỏ trong lòng ra, một thanh nhuyễn kiếm xuất hiện trong tay, sau một khắc u quang bạo thiểm, dưới ánh đèn mờ ảo, một bóng kiếm đâm thẳng về phía tử huyệt của nam tử xấu xí.
 
 Kiếm quang rít gào, công kích sắc bén.
 
 Nàng cũng trúng độc, vừa rồi chỉ mượn ngoại lực kéo dài thời gian, để khí kình của mình bức độc tố ra ngoài mới có lực lượng phản công.
 
 Cùng lúc đó, nam tử xấu xí có chút kinh ngạc, nhưng lập tức nở nụ cười quái dị, bàn tay nâng lên va chạm với kiếm quang quét tới.
 
 Tiếng kim loại va chạm vang lên.
 
 Mộ Thanh Hồng thân hình lui về phía sau, ánh mắt nhìn về phía bàn tay đối diện.
 
 Trên tay trái đối phương có một cái bao tay màu vàng sậm làm cho người ta có một loại cảm giác không thể phá vỡ.
 
 "Ngươi cho rằng Độc Đại ta chỉ biết dùng độc sao?"
 
 Nam tử xấu xí cười quái dị, gương mặt tràn đầy tàn nhẫn và châm chọc.
 
 "Bất quá ta vẫn cảm thấy rất kinh ngạc vì ngươi có thể áp chế độc của ta, có chút bản lĩnh."
 
 "Nhưng từ khí tức của ngươi mà xem, thực lực của ngươi tại Thiên Nhân thất nạn, chỉ có thể áp chế độc tố của ta nhiều nhất là một nén nhang."
 
 "Sau đó kịch độc công tâm, không ai cứu được ngươi!"
 
 "Ngoan ngoãn khuất phục ta, có lẽ ta còn có thể cho ngươi sống lâu một chút!"
 
 "Phu quân ta toàn lực trợ giúp Độc Cô Bắc Đẩu, hắn lại phái ngươi tới giết chúng ta, hắn muốn làm gì?
 
 Ánh mắt Mộ Thanh Hồng tràn ngập thù hận và sát ý.
 
 "Thật sự thông minh, ta chỉ nói công tử, ngươi liền đoán ra là Bắc Đẩu thiếu gia ha lệnh."
 
 "Đêm nay Bộ Vân Tiêu chết, Bộ Vân Tiêu chết rồi còn cần Hải Sa Bang ngươi làm gì nữa? Chẳng lẽ thiếu gia không thể trực tiếp khống chế Hải Sa Bang sao?”
 
 "Tại sao phải dùng Hải Thiên Bá?”
 
 Độc Đại lạnh lùng nói.
 
 Ngay khi hắn vừa dứt lời.
 
 Mộ Thanh Hồng một tay khác thò ra, hơn mười đạo hàn mang bắn về phía Độc Đại, hiện tại không phải thời điểm giao thủ với đối phương, nàng muốn đi tìm Hải Thiên Bá.
 
 Chỉ có tìm Hải Thiên Bá, thù của nàng và nhi tử mới được báo.
 
 Độc Đại xuất thủ ngăn cản hàn mang nhưng Mộ Thanh Hồng đã nhân cơ hội xông ra ngoài.
 
 Độc Đại không có truy kích mà tiến tới gần đứa bé, phát hiện đứa bé đã không còn thở.
 
 "Thật sự quả quyết, lòng dạ ác độc, bất quá ngươi cho rằng mình trốn được sao?"
 
 Độc Đại nói xong liền đi hướng về một tiểu viện khác.
 
 Hắn còn muốn hạ độc, về phần Mộ Thanh Hồng thì giao cho người khác tới giết.
 
 Toàn bộ thi thể ngoài sân đều trúng độc chết, thời điểm Mộ Thanh Hồng xuất hiện có một bóng người vọt tới, bàn tay hóa thành trảo hung hăng chộp.
 
 Nếu đã lên kế hoạch diệt khẩu, làm sao có thể chỉ có một mình Độc Đại ra tay.
 
 Mộ Thanh Hồng biến sắc, lập tức xoay người tránh sang một bên.
 
 Bùm!
 
 Mặt đất chỗ nàng vừa đứng bị một đàn tay đánh nát.
 
 Sau đó đối phương không hề dừng lại mà tiếp tục vỗ một chưởng tới người Mộ Thanh Hồng.
 
 Mộ Thanh Hồng nâng kiếm ngăn cản, nhưng lại bị một cỗ lực lượng cường đại chấn bay ngược ra ngoài, miệng phun ra một ngụm máu đen.
 
 Độc tốc nàng áp chế trước đó bắt đầu lan tràn ra kinh mạch của nàng.
 
 Người ra tay không có đình chỉ, tiếp tục công kích, bàn tay thành trảo chộp lấy đầu Mộ Thanh Hồng.
 
 "Ta liêu mạng với ngươi!"
 
 Mộ Thanh Hồng vận hết sức lực rống to vọt thẳng tới đối phương, thanh kiếm trong tay hóa thành quang ảnh tập kích.
 
 Về phần bàn tay của đối phương, nàng không có ngăn cản.
 
 Nàng chuẩn bị dùnh mạng đổi mạng, chém giết đối phương.
 
 Người ra tay thấy thế, bàn tay rụt nhanh chóng lui về phía sau, hắn cũng không muốn đồng quy vu tận với nàng.
 
 Thân hình lui về phía sau, lợi dụng hành lang tiểu viện tránh thoát một kích của Mộ Thanh Hồng.
 
 Sau một kích, Mộ Thanh Hồng té ngã trên mặt đất.
 
 Ánh mắt tro tàn, nàng không nghĩ tới một kích liều chết của mình cũng không thể trọng thương đối phương.
 
 "Đưa ngươi lên đường!"
 
 Người ra tay thấy thế cười to đưa tay vỗ đầu Mộ Thanh Hồng. Nhưng thân thể hắn đột nhiên cứng ngac, ngoái đầu nhìn về phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận