Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 517: Thiên Hổ Biến, Thiên Sơn Phái Viên Mộ Quy.

Chương 517: Thiên Hổ Biến, Thiên Sơn Phái Viên Mộ Quy.Chương 517: Thiên Hổ Biến, Thiên Sơn Phái Viên Mộ Quy.
 
 Chương 517: Thiên Hổ Biến, Thiên Sơn Phái Viên Mộ Quy.
 
 Khi Trác Nhất Hổ và Nguyễn Hồng Y ra tay.
 
 Đột nhiên có một tiếng vượn gầm nhẹ từ góc tối truyền ra.
 
 Theo tiếng vượn gầm không khí chung quanh xuất hiện từng gợn sóng.
 
 Một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm tràn ngập.
 
 Thân hình hai người xuất thủ hơi dừng lại trên không, bọn họ cảm giác được nguy hiểm hướng về phía mình.
 
 Sắc mặt Tử Hàn Nguyệt lập tức kịch biến.
 
 Ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào góc tối kia.
 
 Theo ba động có một cỗ hàn khí giống như thủy triều xuất hiện, hai người ra tay dừng lại, chỉ cảm thấy hàn khí khiến lòng mình lạnh lẽo.
 
 Lập tức vận chuyển khí kình trong cơ thể ngăn cản.
 
 Nhưng đột nhiên có một bàn tay thô to xuyên thấu hàn khí, vỗ chưởng võ về phía đỉnh đầu Trác Nhất Hổ.
 
 Bàn tay này rộng như bàn tay của vượn.
 
 Nhìn thấy một chưởng này, sắc mặt Trác Nhất Hổ đại biến gâm nhẹ một tiếng "Hổ Khiếu Bá Quyên!"
 
 Cơ thể phát ra tiếng hổ gầm, sau đó tung một quyền.
 
 Khí kình trên nắm tay hóa thành hổ ảnh oanh kích bàn tay.
 
 Âm!
 
 Nhưng một quyền của hắn lại bị đánh tan, bàn tay to rơi vào trên người Trác Nhất Hổ.
 
 Trác Nhất Hổ bị một chưởng đánh bay ngược ra ngoài, miệng phun máu tươi, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía nơi xuất chưởng.
 
 Hoàn toàn quên đi cơn đau ở ngực.
 
 Trác Nhất Hổ hắn khổ tu hai mươi năm, thực lực đạt tới Thiên Nhân cửu nạn nhưng lại bị một chưởng đánh bại.
 
 Hơn nữa đối phương còn chưa lộ mặt.
 
 Điều này làm cho hắn cực kỳ không cam lòng.
 
 Trong tầm mắt của hắn, một bóng dáng tráng kiện hạ xuống mặt đất.
 
 "Tiếp một chưởng của ta không chết, ngươi đã tu luyện Hổ Khiếu Bảo Thiên Tâm Kinh tới cảnh giới đại thành, ngưng tụ ra một tia hổ ý, cho ngươi thêm thời gian hẳn là có thể lợi dụng cỗ ý cảnh này tiến vào giai đoạn khí kình hóa hải, đáng tiếc ngươi không có cơ hội!"
 
 Người tới thở dài nhìn Trác Nhất Hổ nói.
 
 Về phần Nguyễn Hồng Y bên cạnh hắn không thèm để ý.
 
 "Năm đó sư tỷ ngươi ủy thân cho ta Bắc Sơn chi chủ, đổi lấy một đường sống cho Thiên Mang Tông, không tự giữ thân phận, dám cấu kết ngoại nhân, giết ngươi mang theo đầu của ngươi tới tiêu diệt Thiên Mang Tông."
 
 Giọng nói lạnh như băng mang theo một cỗ sát ý sắc bén.
 
 "Hừ, năm đó Kim Độc Dị bức bách sư tỷ ta, thù này ta vẫn nhớ, hôm nay phản bội các ngươi, các ngươi có bản lĩnh thì giết đi!"
 
 Nguyễn Hồng Y lớn tiếng nói.
 
 "Ngươi là ail"
 
 Lúc này Trác Nhất Hổ đứng lên nhìn đối phương.
 
 "Hắn là Viên Mộ Quy, một trong tam đại thái thượng trưởng lão của Thiên Sơn Phái."
 
 Lúc này, Tử Hàn Nguyệt thân hình từ chỗ tối đi ra.
 
 Hiện tại không cần thiết trốn tránh, vừa rồi đứng ở chỗ Nguyễn Hồng Y và Trác Nhất Hổ xuất động nên nàng dứt khoát hiện thân.
 
 "Thánh nữ Tử Hàn Nguyệt, không nghĩ tới Hàn Nguyệt Giáo khinh thường chúng ta như vậy, lại phái nha đầu chưa dứt sữa đối phó ta, hôm nay bổn tọa liền tháo đầu ngươi xuống, để cho Hàn Nguyệt Giáo một bài học sâu sắc."
 
 Viên Mộ Quy lạnh giọng nói.
 
 Lúc hắn nói chuyện, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười dữ tợn, bàn chân đạp mạnh xuống mặt đất, thân hình hóa thành một đạo hắc quan nháy mắt xuất hiện trước mặt Nguyễn Hồng Y.
 
 Bàn tay giống như viên hầu phá sơn vỗ mạnh xuống.
 
 Nguyễn Hồng Y biến sắc nâng hai tay ngăn cản, nhưng dưới quyền kình thô bạo, hai tay nàng gãy nát lộ cả xương trắng, cả người bay ngược ra ngoài phun một ngụm máu tươi.
 
 Một kích khiến Nguyễn Hồng Y trọng thương không còn khả năng xuất thủ.
 
 Hung ác tàn bạo, làm việc quả quyết tàn nhẫn, không cho đối phương cơ hội.
 
 Đây là muốn giải quyết bọn họ rồi mới ra tay trợ giúp Mộ Phong Vân.
 
 "Thú vị, người này nhìn như ngông cuồng nhưng ra tay lại rất quả quyết, Thiên Sơn Phái khó đối phó hơn chúng ta tưởng tượng một chút."
 
 Trong bóng tối, Lý Trâm Chu mở miệng nói.
 
 "Nếu ta đối cứng với đối phương, phỏng chừng một chiêu là trọng thương, đối phương vừa mới nói đến khí kình hóa hải, Tam Long Thủ có biết đối phương đã hóa hải hay chưa."
 
 Quan Thất trầm giọng nói.
 
 Bây giờ thực lực Quan Thất còn chưa có đạt tới Thiên Nhân cửu nạn, không rõ khí kình hóa hải cho lắm nên hỏi Lý Trầm Chu.
 
 "Hóa hải cũng bình thường, không qua nổi ba mươi chiêu trong tay ta."
 
 Lý Trâm Chu trâm giọng nói.
 
 "Không qua nổ ba mươi chiêu!"
 
 Quan Thất giật mình, âm thâm thán phục thực lực của Lý Trâm Chu.
 
 Nói thật, thực lực của Quan Thất và Tiêu Thu Thủy trong Ôn Thư đều hơn Lý Trầm Chu, nhưng thực lực khi được rút ra không giống nhau.
 
 Tốc độ tu luyện của Quan Thất đã rất nhanh rồi, trong thời gian ngắn mà đã muốn trùng kích Thiên Nhân cửu nạn, Thiên Nhân cửu nạn bình thường giao chiến với Quan Thất không nhất định có thể thắng." Hơn nữa Quan Thất có Kim mai bình Tô Thần ban cho, chỉ cần không chết thì có thể chiến liên tục.
 
 Bây giờ là cường giả đánh không chất.
 
 Cho dù cường giả Hóa Hải cảnh muốn một kích hạ gục Quan Thất cũng không làm được.
 
 Viên Mộ Quy một kích đả trọng thương Nguyễn Hồng Y, sau đó đưa mắt nhìn về phía Tử Hàn Nguyệt, ta còn tưởng rằng người bên cạnh ngươi sẽ ra tay chứ?
 
 "Nếu không ra tay, vậy ta sẽ giết Trác Nhất Hổ này."
 
 Nguyễn Hồng Y được giữ lại tính mạng bởi vì Kim Độc Di.
 
 Nhưng Trác Nhất Hổ thì không.
 
 Trác Nhất Hổ đang thở dốc nghe xong sắc mặt thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Tử Hàn Nguyệt, nhưng Tử Hàn Nguyệt lại không nhúc nhích.
 
 Không phải nàng bất động mà vì nàng không thể ra lệnh cho cường giả bên cạnh.
 
 "Thật đáng tiếc, bị người ta vứt bỏ như rác rưởi!"
 
 Viên Mộ Quy nhìn Trác Nhất Hổ mà lộ ra biểu tình tiếc hận, cũng mang theo chút trào phúng.
 
 "Muốn giết ta, cho dù ta chết, cũng muốn kéo theo một cái đệm lưng!"
 
 Trác Nhất Hổ ngẩng đầu, trong hai mắt xuất hiện một cỗ khí tức màu đỏ sậm, sau đó khí kình bốc lên như hỏa diễm màu đỏ sậm.
 
 Âm! Âm!
 
 Cỗ khí kình như ngọn lửa điên cuồng chữa trị vết thương trên người hắn, hơn nữa còn mang đến cho người ta cảm giác hung mãnh.
 
 Chân Trác Nhất Hổ đạp mạnh xuống đất, cả người giống như con hổ đánh về phía Viên Mộ Quy.
 
 "Hổ Khiếu Bảo Thiên Tâm Kinh sao?"
 
 "Thời điểm tu luyện Thiên Hổ Tâm Kinh đến đại thành thời điểm, tự nhiên diễn sinh ra một loại năng lực, bất quá giống như đang tiêu hao tự thân sinh cơ, không biết ngươi bộ thân thể này có thể kiên trì bao lâu.'
 
 Viên Mộ Quy lạnh giọng nói.
 
 Lúc nói chuyện, khí tức trên người hắn bộc phát, xuất hiện một tâng băng vụ trắng xóa, hơn nữa trong băng vụ, thân thể hắn bắt đầu bành trướng, cộng thêm thân hình khôi ngô lúc trước, bây giờ trông hắn giống như một con vượn tuyết.
 
 "Trước mặt thực lực tuyệt đối, ngươi biến hóa không có tác dụng!"
 
 Âm!
 
 Viên Mộ Quy nhìn Trác Nhất Hổ nhào tới nâng bàn tay lên đánh ra một chưởng, chưởng kình cường đại giống như núi nhỏ va chạm với hổ trảo của đối phương.
 
 Thân hình Trác Nhất Hổ bị chấn lui.
 
 Trong khoảnh khắc chấn lui, Viên Mộ Quy vọt thẳng tới, bàn tay nắm thành quyền ầm ầm hạ xuống. Ra quyền với tốc độ cực nhanh!
 
 Âm!
 
 Khí kình của Trác Nhất Hổ không ngừng bị quyền kình chấn vỡ, miệng không ngừng phun máu tươi. Căn bản cũng không phải đối thủ của đối phương.
 
 "Không nghĩ tới Trác Nhất Hổ ta lại chết thế này”
 
 Nhìn một quyền trước mắt, lòng hắn tràn ngập bi thương.
 
 ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận