Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 616: Một đao kinh thế, không cách nào ngăn cản

Chương 616: Một đao kinh thế, không cách nào ngăn cảnChương 616: Một đao kinh thế, không cách nào ngăn cản
 
 Chương 616: Một đao kinh thế, không cách nào ngăn cản
 
 Lục Hóa Viễn không thể tin những gì mình thấy.
 
 Cũng không thừa nhận người mình lúc trước muốn thu phục đã đạt tới cấp độ trong biển ngưng thần.
 
 Trông tuổi tác chỉ khoảng bốn mươi, ở tuổi này mà đạt tới trong biển ngưng thần tuyệt đối là thiên tài.
 
 "Thiên Nhai Các có cường giả như thế này, quá khủng bố, lúc trước hắn suy nghĩ hơi đơn giản rồi."
 
 Lục Hóa Viễn thầm cảm thán.
 
 Cảm nhận đao thế đối phương ngưng tụ, Lục Hóa Viễn biết mình không ngăn được một đao này.
 
 Liêu chết ngăn cản cũng chỉ một kết quả, chính là cái chết.
 
 Lục Hóa Viễn không muốn chất.
 
 "Có thể tha cho ta một mạng hay không, ta có thể trợ giúp các ngươi bắt lấy Sở Thiên Đường."
 
 Lục Hóa Viễn mở miệng nói.
 
 Hắn không muốn chết, như vậy cũng chỉ có thể thể hiện giá trị của mình.
 
 Sở Thiên Đường là lễ vật tốt nhất.
 
 Về phần Sở Thiên Bá có chết hay không không liên quan gì đến hắn.
 
 Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn nhìn về phía Phó Hồng Tuyết.
 
 Nhưng khi nhìn về phía Phó Hồng Tuyết, sắc mặt Phó Hồng Tuyết đã trắng bệch.
 
 Bởi vì Phó Hồng Tuyết đang xuất thần tập trung nhìn đao trong tay, gương mặt tái nhợt không cảm xúc, giống như thế gian này không có bất cứ chuyện gì đáng cho hắn quan tâm, cũng không có bất cứ người nào đáng để hắn nhìn thêm.
 
 Hoàn toàn không nhìn Lục Hóa Viễn, đối phương căn bản cũng không để ý.
 
 Lục Hóa Viễn cảm nhận được sự lạnh lùng, lạnh lùng giống như băng sơn.
 
 Vậy là không có ý định buông tha hắn.
 
 Nghĩ tới đây, ánh mắt Lục Hóa Viễn trở nên tàn nhẫn, quanh thân xuất hiện một cỗ khí huyết mênh mông.
 
 Ở trong đan điền của hắn có một vòng xoáy khí kình, phát ra lực lượng vô cùng vô tận.
 
 Lục Hóa Viễn hít sâu một hơi, không khí chung quanh nhanh chóng bị hắn hút vào trong miệng.
 
 Gaol
 
 Sau đó hắn gầm lên một tiếng, sóng âm dội thẳng tới Phó Hồng Tuyết.
 
 Sau khi gầm xong, Lục Hóa Viễn giậm chân xuống đất vọt nhanh tới.
 
 Thân thể ma sát với không khí phát ra tiếng xì xì.
 
 Theo tốc độ kinh khủng, thân thể hắn tản ra sóng nhiệt cuồn cuộn, để cho người cảm thấy áp lực đáng sợ.
 
 "Liệt Diễm Đấu Chuyển Sát!"
 
 Bùm! Lục Hóa Viễn đánh ra một quyền, quyền lực nóng bỏng từ nắm tay bộc phát.
 
 Chỉ thấy một đoàn hỏa diễm như sóng thần ngập trời ập đến Phó Hồng Tuyết.
 
 "Lục Hóa Viễn cũng không đơn giản, công pháp chuyển hóa cực nhanh, e là người cùng cảnh giới muốn đối phó hắn rất khó."
 
 "Đáng tiếc hắn gặp phải Phó Hồng Tuyết sát phạt cực đoan."
 
 Bạch Thiên Vũ nhìn Lục Hóa Viễn công kích Phó Hồng Tuyết, trâm giọng nói.
 
 Mặc dù cảnh giới của bọn họ không bằng đối phương nhưng nhãn lực không thấp.
 
 Phó Hồng Tuyết cũng ra tay.
 
 Hắn chém ra một đao, một đạo hàn mang trở thành quang mang duy nhất trong thiên địa, hàn mang xuất hiện, từng tiếng gào khóc vang lên.
 
 Một đao khiến phong vân biến động, thiên địa thất sắc.
 
 Liệt diễm quyền kình của Lục Hóa Viễn bị hàn mang xé mở.
 
 Đao mang tiếp tục quét về phía hắn.
 
 Giờ phút này, thân đối diện với đang mang, mắt Lục Hóa Viễn trừng thẳng, tinh thần tập trung cao độ, hy vọng có thể tránh né.
 
 Nhưng một đao của Phó Hồng Tuyết là một đao kinh thế, sao hắn có thể tránh được.
 
 Đao quang chợt lóe, Lục Hóa Viễn cảm giác ngực mình đau đớn, mắt nhìn xuống ngực, khí kình trên thân hắn bắt đầu tiêu tán.
 
 Trên ngực hắn có thêm một vết dao.
 
 Đạo vết đao này bắt đầu kéo dài, máu tươi từ bên trong chảy ra.
 
 "Ta cũng không cảm giác được một đao này."
 
 Hắn nói ra những lời này sau đó ngã xuống, máu tươi dọc theo vết đao tràn ra mặt đất tạo thành một bãi máu tươi.
 
 Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
 
 Một đao, Phó Hồng Tuyết dùng một đao giết chết Lục Hóa Viễn.
 
 Bạch Thiên Vũ và Lãnh Hối Thiện nhìn nhau, trong mắt có chút cô đơn.
 
 Hai người bọn họ cũng là cường giả một thời đại.
 
 Hôm nay lại trở nên bé nhỏ, đây là điều mà bọn họ không muốn nhìn thấy.
 
 "Ta hiểu vì sao mà Quan Thất gấp rút tăng cường thực lực như vậy, xem ra chúng ta có chút lười biếng!"
 
 Bạch Thiên Vũ trầm giọng nói.
 
 Xi xì! Xil
 
 Hai luồng khí kinh điểm lên thân hai người.
 
 Tu vi bị Lục Hóa Viễn trói buộc được cởi bỏ.
 
 "Các ngươi thả ta, ta liên thả nàng!"
 
 Lúc này đại hán áp giải Nạp Lan Dung Yên run ray nói. Chỉ là khi hắn vừa dứt lời, một đạo hàn mang loe lên.
 
 Trên mi tâm hắn có thêm một vết đao, sau đó tay chân không còn nghe sai khiến, mắt nhìn về phía Phó Hồng Tuyết.
 
 Xi Xil
 
 Thân thể hắn bi chia thành hai nửa, máu tươi phun trào,
 
 Nạp Lan Dung Yên bị một cỗ khí kình dời đi nên không dính máu tươi.
 
 "Chúng ta đi thôi!"
 
 Giọng nói trầm thấp của Phó Hồng Tuyết vang lên bên tai Nạp Lan Dung Yên.
 
 Bốn người lập tức rời đi, ngay cả thi thể cũng không xử lý.
 
 Mặc kệ thế nào, người ngoài đều nhìn thấy Nạp Lan Dung Yên bị Lục Hóa Viễn mang đi, dù người Sở Thiên Đường mất tích thì Sở Thiên Đường cũng sẽ nghi ngờ Kim Phong Tế Vũ Lâu.
 
 Còn không bằng quang miinh chính đại lưu lại thi thể, thể hiện sự cường đại của Kim Phong Tế Vũ Lâu.
 
 Không lâu sau có một đám người xuất hiện, chính là đám người Tần Hiểu Huyên trong quán trà.
 
 Bọn họ nhìn thấy mấy thi thể trên mặt đất liên khiếp sợ.
 
 "Hiểu Huyên, đây là Lục Hóa Viễn mà ngươi nói?"
 
 Một người nhìn thi thể Lục Hóa Viễn ngã trong vũng máu hỏi.
 
 Mấy người nhanh chóng tới gần thi thể.
 
 "Đâu là một đao mất mạng!"
 
 "Là một cao thủ dùng đao, quá mạnh, ngươi nói xem là ai ra tay?"
 
 Một nam tử khác nói.
 
 "Han là thế lực phía sau mấy người bị Lục Hóa Viễn mang đi, phía sau thế lực ra tay, dù sao nơi này không có thi thể ba người kia."
 
 Nữ tử áo xanh trầm giọng nói.
 
 "Những người cũng hướng đến Kinh sư, có thể là thế lực Kinh sư, lúc trước Lục Hóa Viễn nói nữ tử kia tên là Nạp Lan Dung Yên, hẳn là có thể dễ dàng điều tra."
 
 "Đi thôi, tránh gặp rắc rối!"
 
 Tần Hiểu Huyên nói.
 
 Thế lực Kinh sư chém giết nhau ở Giang Nam, có khả năng là chuyện lớn, bọn họ tốt nhất không nên dính vào.
 
 Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhìn vết thương trên thi thể lân nữa, trong đầu không khỏi nghĩ tới nam tử áo đen khập khiễng kia.
 
 Trong tay hắn cầm một thanh đao.
 
 Nhưng ngay sau đó ý nghĩ này đã bị loại bỏ.
 
 Nàng không cho rằng nam tử chân què kia có thể giết chết Lục Hóa Viễn.
 
 Mấy người khác cũng sợ hãi nên nhanh chóng rời khỏi, tránh gặp phiền toái.
 
 Mấy người nghĩ đến lời của Tần Hiểu Huyên, dù Lục Hóa Viễn không đạt tới Hóa Hải cảnh thì cũng là cường giả Thiên Nhân cửu nạn lâu năm. Trong bọn họ chỉ có một mình Tần Hiểu Huyên bước vào Thiên Nhân tam nạn. Với thực lực tôm tép thế này, bị cuốn vào trận tranh đấu giữa các thế lực sẽ bị dư ba chém giết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận