Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 567: Liau Sinh Nhất Kiếm, một chiến hai, chém giết (2)

Chương 567: Liau Sinh Nhất Kiếm, một chiến hai, chém giết (2)Chương 567: Liau Sinh Nhất Kiếm, một chiến hai, chém giết (2)
 
 Chương 567: Liễu Sinh Nhất Kiếm, một chiến hai, chém giết (2)
 
 "Triệu Tiểu Điệp này cũng không đơn giản, ngươi cần phải chú ý nữ tử áo lam bên cạnh nàng, thực lực ở Thiên Nhân lục nạn."
 
 Phương tiên sinh mở miệng nói.
 
 "Phải phiền Phương tiên sinh ra tay, với thực lực của tiên sinh, bắt bọn họ không thành vấn đề."
 
 "Sau khi chuyện thành công, ta nguyện ý lấy mẫu tự Liễu Tịch Tử trân quý mà ta cất giữ nhiều năm tặng cho Phương tiên sinhl"
 
 Mặc Phong mở miệng nói.
 
 Nghe vậy, Phương tiên sinh lộ ra ý cười.
 
 "Vậy thì đa tạ quận thủ đại nhân, chờ bọn họ ra khỏi Tụ Bắc quận chúng ta liền động thủ!"
 
 Phương tiên sinh mở miệng nói.
 
 Bên ngoài phủ đệ.
 
 "Tiểu Điệp, bây giờ chúng ta lập tức rời Tụ Bắc quận sao?"
 
 Nữ tử áo lam mở miệng nói.
 
 "Giao đồ vật giao cho hộ tôn bên cạnh sư tôn rồi đi xem tình hình bên Tiêu Biệt Nhất."
 
 "Đây chính là một đại chiến ít thấy, quan chiến cũng có lợi với chúng ta."
 
 "Còn nữa, lúc trước Tụ Bắc quận là địa bàn của Hàn Nguyệt giáo, chúng ta muốn chen chân vào nhưng không tìm được cơ hội, nếu như Thanh Long Hội mạnh, ngươi nói chúng ta hợp tác với Thanh Long Hội có được không?”
 
 "Ta cũng rất muốn gặp Thiếu long thủ Tô Thần, người này vẫn luôn sống trong nhà, không giống với những người khác!"
 
 Triệu Tiểu Điệp nói.
 
 "Tốt, ta đây đưa đồ vật cho hộ tôn, ngươi lưu lại ám hiệu đi, ta tìm ngươi sau!"
 
 Nữ tử áo lam gật gật đầu.
 
 Các nàng không có gây sự ở Tụ Bắc quận, hẳn Thanh Long Hội sẽ không động thủ với các nàng.
 
 Hơn nữa lần này tới chín quận phía bắc gặp Thiếu long thủ đối với các nàng mà nói cũng là chuyện tốt.
 
 Nữ tử nói xong tách khỏi Triệu Tiểu Điệp.
 
 Nàng muốn đưa Thiên Niệm Thạch đi trước.
 
 Sau khi tách khỏi nữ tử áo lam, Triệu Tiểu Điệp đi ra ngoài thành.
 
 Nàng đến phủ quận thủ đã trì hoãn không ít thời gian, cần phải nhanh chóng đuổi theo.
 
 Bên ngoài thành, Tiêu Biệt Nhất ngồi trong một chiếc xe ngựa.
 
 Tiêu Biệt Nhất ngồi trong xe, người lái là Hôi Thương.
 
 "Hy vọng các ngươi có thể xuất hiện!"
 
 Tiêu Biệt Nhất thâm nghĩ. Sớm muộn phải đánh một trận, hắn đương nhiên hy vọng đánh càng sớm càng tốt, kéo dài thời gian thì bố cục Thanh Long Hội sẽ càng hoàn mỹ.
 
 Nói như vậy cấp độ đại chiến có thể sẽ vượt dự liệu của hắn.
 
 Hắn đang đợi, nhưng bên lại không có ai hành động.
 
 Liễu Sinh Nhất Kiếm đi theo phía sau xe ngựa.
 
 Hắn còn không chưa tra được mục đích thật sự của Tiêu Biệt Nhất khi đến Tụ Bắc quận, hiện tại xuất thủ mà không thành công, vậy đối phương đã hoàn thành mục đích chuyến đi.
 
 Cho nên cần bên Tiết Y Nhân động thủ trước ngăn đám vật tư kia lại xem xét sau đó mới chặn giết Tiêu Biệt Nhất.
 
 Liễu Sinh Nhất Kiếm đang là người đi săn, hắn rất kiên nhẫn.
 
 Đây là năng lực tất yếu của một cao thủ kiếm đạo.
 
 Nhìn xe ngựa lăn bánh phía trước, ánh mắt Liễu Sinh trở nên lạnh lẽo, kiếm ý vốn ẩn nấp trên người tràn ngập ra.
 
 Không ra tay nhưng hắn định cho đối phương một cỗ áp lực.
 
 Bên trong xe ngựa, Tiêu Biệt Nhất khẽ nhíu mày, hắn có thể cảm giác được một cỗ kiếm ý xuất hiện nhưng vừa xuất hiện liền biến mất.
 
 "Đây là muốn làm gì?"
 
 Tiêu Biệt Nhất không hiểu rõ ý định của đối phương.
 
 Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
 
 "Thỉnh thoảng phát ra kiếm ý là muốn cho ta áp lực, hay là muốn ảnh hưởng hành trình của ta đây?"
 
 Tiêu Biệt Nhất thì thào nói.
 
 "Để ta lái xe ngựa, ngươi và Danh kiếm đi gặp Liễu Sinh Nhất Kiếm ở phía sau chúng ta."
 
 Tiết Y Nhân đã bị thương, hẳn là sẽ không theo phía sau bọn họ, cho nên Tiêu Biệt nhận định là Liễu Sinh Nhất Kiếm.
 
 Thực lực của Liễu Sinh Nhất Kiếm không kém Tiết Y Nhân nhiều lắm.
 
 Từng điều tra qua thi thể Bá Đao, một kích cuối cùng của Tiết Y Nhân bắt được chỗ thiếu hụt của Bá Đao nên mới thành công chém giết.
 
 Thực lực của Danh kiếm và Hôi thương không kém Bá đao nhiều.
 
 Hai người liên thủ, chắc chắn Liễu Sinh Nhất Kiếm phải chết. ...
 
 Hôi Thương Thạch Mộ Danh siết chặt dây cương để xe ngựa dừng lại, thân hình chợt lóe rơi xuống mặt đất.
 
 Tiêu Biệt Nhất tiếp tục đánh xe tiến về phía trước.
 
 Tiêu Biệt Nhất có thể cảm nhận được kiếm ý của Liễu Sinh Nhất Kiếm, Hôi Thương là cao thủ thương đạo cũng có thể cảm nhận được kiếm ý.
 
 Hôi Thương động tay, một thanh đoản thương màu xám xuất hiện trong ống tay áo trái, sau đó hắn đưa tay còn lại kéo mạnh, đoản thương biến thành một thanh trường thương.
 
 Toàn thân trường thương có màu xám, nhưng mũi thương lại tản mát ra hàn mang sắc bén. Hắn đưa mắt nhìn về một hướng.
 
 "Liễu Sinh Nhất Kiếm, ngươi đã đến thì hiện thân đi!"
 
 Thạch Mộ Danh bình tĩnh nói, nhưng tay nắm trường thương lại dùng sức.
 
 Kiếm đạo của Liễu Sinh Nhất Kiếm mang theo khí tức tử vong, là một cao thủ kiếm đạo cường đại, hắn không thể sơ suất.
 
 Bầu không khí nhất thời trở nên yên tĩnh, áp lực.
 
 Liễu Sinh Nhất Kiếm trong bóng tối nhìn Hôi Thương đứng giữa đường, hai mắt híp lại.
 
 Trong lòng có chút kinh ngạc, lúc người áo xám đánh xe này không có bộc phát khí tức trông rất bình thường.
 
 Nhưng bây giờ đứng giữa đường cái tản ra khí tức cực kỳ sắc bén, không thể coi thường.
 
 Nếu như hắn không có đột phá mà đối mặt với tên này, không nhất định có cơ hội thắng lợi.
 
 Đương nhiên hôm nay hắn thi triển Tuyệt Tình Tuyệt Diệt Trảm, đối phương tuyệt đối không sống qua một kiếm.
 
 Liễu Sinh Nhất Kiếm đạp bước tiến về phía Hôi Thương.
 
 Lúc Liễu Sinh Nhất Kiếm xuất hiện.
 
 Thạch Mộ Danh giậm chân, quanh thân có cỗ khí kình cường đại lưu chuyển, nâng trường thương trong tay lên đâm ra một thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận