Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 161: Nhi tử chết, không thể làm gì (1)

Chương 161: Nhi tử chết, không thể làm gì (1)Chương 161: Nhi tử chết, không thể làm gì (1)
 
 Chương 161: Nhi tử chết, không thể làm gì (1)
 
 Âm ầm!
 
 Một đoạn vách tường không trọn vẹn dưới sự va chạm của bọn họ trực tiếp sụp đổ, gạch vụn che lấp hai người trong đó.
 
 Thế nhưng có một bóng người lập tức đứng lên từ đống phế tích, chính là Ma Vạn Kiếp.
 
 Lúc này khóe miệng hắn có máu tươi chảy xuôi, thân thể gầy yếu, ngực lún vào, ánh mắt đầy kinh hãi nhìn chằm chằm Độc Cô Vô Địch đứng cách đó không xa.
 
 Hôi
 
 Ngay khi hắn đứng lên, thân ảnh Độc Cô Vô Địch giống như quỷ mị biến mất.
 
 Khi xuất hiện lần nữa đã ở trước mặt Ma Vạn Kiếp.
 
 Một bàn tay trực tiếp nắm cổ, căn bản cũng không cho Ma Vạn Kiếp cơ hội phản ứng.
 
 "Nói hôm nay ngươi chết, ngươi phải chết, ngươi không nên đến đây."
 
 Tiếng nói âm lãnh của Độc Cô Vô Địch vang lên bên tai Ma Vạn Kiếp.
 
 Lực lượng bộc phát trong lòng bàn tay.
 
 Bụp!
 
 Cổ họng Ma Vạn Kiếp bị bóp nát, đầu nghiêng sang một bên, không còn khí tức.
 
 Đệ nhất pháp vương của Hàn Nguyệt giáo cứ bị người ta bóp nát cổ mà chết như vậy.
 
 Lúc trước Pháp vương Lục Thiên Hành thì bị loạn đao chém chết.
 
 Hai đại pháp vương của Hàn Nguyệt giáo đều có chút thảm thương.
 
 "Chuyện này...
 
 Nhìn thấy một màn này, người xem cuộc chiến đều kinh ngạc.
 
 Đệ nhất pháp vương Ma Vạn Kiếp của Hàn Nguyệt Giáo chết trong tay Độc Cô Vô Địch.
 
 Hai vị pháp vương liên tục bị giết, có thể nói đây là tổn thất lớn nhất của Hàn Nguyệt giáo trong mấy năm nay.
 
 Hàn Nguyệt giáo quanh năm bị Trấn Phủ T¡ vương triều Đại Chu vây quét, nhưng vẫn sừng sững trong giang hồ, có thể thấy được nội tình không tâm thường.
 
 Lần này lại liên tiếp tổn thất hai tên pháp vương, tổn thất thật sự không nhỏ.
 
 Trong bóng tối.
 
 Tử Hàn Nguyệt nhìn thấy Ma Vạn Kiếp chết, ánh mắt biến ảo bất định, trong miệng lẩm bẩm:
 
 "Kim Phong Tế Vũ Lâu, Thiên Nhai Các.
 
 Chuyện này cần phải mau chóng bẩm báo tổng đàn."
 
 Bất quá hiện giờ Đệ nhất pháp vương ngã xuống, người ở Lĩnh Nam quận cần nhanh chóng ẩn nấp."
 
 "Cũng cần mở rộng thành viên mới một chút!" Nghĩ đến thành viên mới, trong đầu Tử Hàn Nguyệt xuất hiện bóng dáng Tô Thần.
 
 Khu! Khul
 
 Lúc này gia chủ Dương gia từ trong phế tích bò dậy, miệng ho khụ khụ khạc ra máu tươi.
 
 Ánh mắt có chút mờ mịt nhìn bốn phía.
 
 Không nghĩ tới mình lại xui xẻo như vậy.
 
 Tuy nhiên đây không phải là chuyện xui xẻo nhất với hắn.
 
 Bởi vì chuyện xui xẻo hơn chính là Bạch Sầu Phi chém giết Tiết Thiên Hà đang vọt về phía hắn.
 
 Từ ngón tay có một cỗ khí kình sắc bén bắn ra, lúc gia chủ Dương gia còn chưa kịp phản ứng thì đã điểm vào trán.
 
 Xuy!
 
 Một lỗ máu xuất hiện ở mi tâm, đầu tiên là máu tươi sau đó là não màu trắng.
 
 Thân thể nằm dài trên mặt đất.
 
 Vẻ mặt mê mang kèm theo sự không cam lòng và hối hận.
 
 Thấy vậy!
 
 Diêm Đoạn Thủy và gia chủ Tần gia Tần Lâm biến sắc, sau đó hai người nhanh chóng chạy trốn.
 
 Gia chủ Tần gia chạy trốn dọc theo đường phố.
 
 Diêm Đoạn Thủy thì chạy về phía lầu các có Diêm Ngọc đang ở.
 
 Giờ khắc này, bọn họ dùng tốc độ cực hạn, giống như một cơn gió mạnh lướt qua.
 
 Chỉ để lại một loạt bóng mờ.
 
 Có lẽ đây là tốc độ nhanh nhất mà bọn họ từng bộc phát trong cuộc đời.
 
 Bọn họ rất nhanh nhưng có một người còn nhanh hơn nữa.
 
 Thân hình Bạch Thiên Vũ xuất hiện trước mặt Tần Lâm, nâng trường đao trong tay lên sau đó là một màn đao quang như thác nước trực tiếp chém tới.
 
 Tần Lâm gầm nhẹ tung ra một quyền.
 
 Thế nhưng quyền kình va chạm với đao khí lại tan tác, thân thể hắn bị đánh lùi.
 
 Phanh!
 
 Thân thể ngã xuống, sau đó trực tiếp nổ tung hóa thành một đống máu thịt.
 
 Một bóng người màu trắng chợt lóe xuất hiện trước mặt Diêm Đoạn Thủy, năm ngón tay nắm chặt đánh ra một chưởng, khí kình cường đại không chút do dự chộp về phía đầu đối phương.
 
 "Làm càn!"
 
 Một tiếng gâm nhẹ giống như sư vương gầm thét tạo thành khí lãng khiến động tác của Bạch Sâu Phi chậm lại một chút.
 
 Trong khoảnh khắc này.
 
 Một cỗ hấp lực khổng lồ từ trong lầu các truyền ra hút lấy Diêm Đoạn Thủy.
 
 Sắc mặt Diêm Đoạn Thủy tràn ngập kinh hãi nhất thời khôi phục bình thường. Nhưng trong lúc hắn thả lỏng thì đột nhiên Lãnh Hối Thiện đứng ở đằng xa đánh ra một quyền.
 
 Bùm!
 
 Thân thể Diêm Đoạn Thủy giống như quả bóng bị đánh nổ.
 
 Bùm một tiếng nổ tung hóa thành máu thịt bắn tung toe.
 
 "Các ngươi dám!"
 
 Lúc này Diêm Ngọc ở trong lâu các gầm lên.
 
 "Ngươi có dám xuống đây?"
 
 "Nếu ngươi dám xuống, ngươi sẽ chết!"
 
 Đột nhiên một giọng nói trâm thấp phát ra từ miệng Độc Cô Vô Địch.
 
 Diêm Ngọc phẫn nộ vỗ một chưởng đập nát bàn ghế trước mặt.
 
 Nhưng hắn không hề nhúc nhích.
 
 Lúc trước hắn chỉ dùng chưởng lực bắt Diêm Đoạn Thủy trở về, không tự mình lộ diện là vì sợ Độc Cô không ra tay với hắn.
 
 "Đại nhân, Độc Cô Vô Địch kia sử dụng bí pháp tăng cường thực lực, chờ cho khí kình của hắn suy giảm, chúng ta lại ra tay với hắn."
 
 Ánh mắt Bùi Tương Tự âm lãnh nhìn Độc Cô Vô Địch, nói.
 
 "Thả đám hoạt tử nhân bán thành phẩm kia ra, cho dù không giết chết bọn họ cũng phải phá Kim Phong Tế Vũ Lâu cho tai
Bạn cần đăng nhập để bình luận