Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 521: Quan Thất điên cuồng, Huyết Tôn uy hiếp, âm dương cổ trùng (3)

Chương 521: Quan Thất điên cuồng, Huyết Tôn uy hiếp, âm dương cổ trùng (3)Chương 521: Quan Thất điên cuồng, Huyết Tôn uy hiếp, âm dương cổ trùng (3)
 
 Chương 521: Quan Thất điên cuồng, Huyết Tôn uy hiếp, âm dương cổ trùng (3)
 
 Mặc dù các đệ tử Thiên Sơn Phái không hiện thân nhưng chắc chắn có người thấy được cảnh tượng bên này.
 
 Tuy rằng hắn không có làm phản nhưng vẫn sẽ bị Thiên Sơn Phái đối đãi không hữu hảo.
 
 Đương nhiên với thực lực của hắn, những người bên ngoài đều không phải đối thủ, nhưng hắn còn muốn tiếp tục ẩn núp ở Thiên Sơn Phái.
 
 Chim bồ câu nhanh chóng bay ra.
 
 Sáng hôm sau.
 
 Một cỗ xe ngựa rộng rãi chạy trên quan đạo.
 
 Trên bãi cỏ hai bên xanh rì, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy phía chân trời.
 
 Xe ngựa rộng trở nên nhỏ bé khi đi trên quan đạo.
 
 "Khí hậu tái ngoại vẫn còn có chút lạnh!"
 
 Bên trong xe ngựa, đàn hương lượn lờ.
 
 Một bóng người ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, trường sam cẩm y phong độ nhẹ nhàng.
 
 Người lái xe là một lão giả, xe ngựa do Tô Thần thuê ở Khánh Thành.
 
 Về phần Đinh Bằng, Yến Nam Thiên, Tiết Y Nhân, Liễu Sinh Nhất Kiếm, bốn người ngày ngày đêm lên đường nên đã sớm tới tái ngoại.
 
 Hắn không đi cùng mấy người.
 
 Tuy rằng tái ngoại mùa xuân không có cảnh đẹp gì nhưng Tô Thần lần đầu đến tái ngoại, cũng muốn nhìn xem phong cảnh đôi chút.
 
 Mấy ngày nay, Tô Thần cũng hiểu đại khái về tái ngoại.
 
 Hắn đi ngang qua mấy điểm dừng rất là phồn hoa náo nhiệt.
 
 Đột nhiên có con bồ câu bay qua cửa sổ tiến vào trong xe ngựa.
 
 "Mộ Phong Vân, Viên Mộ Quy, một trong tam đại trưởng lão cùng với một cường giả Thiên Nhân cửu nạn khác đã chết."
 
 Tô Thân thì thào nói.
 
 Hắn tiếp tục xem thì thấy tin tức Tử Hàn Nguyệt hiện thân, bên cạnh có một gã cường giả đan điền Hóa Hải, điều này khiến Tô Thần ý thực được nội giáo Tử Nguyệt Giáo cường đại thế nào.
 
 Đương nhiên điều khiến Tô Thần chú ý nhất chính là hôm nay Hoắc Mộc Phong sẽ xuất hiện.
 
 "Xem ra ta phải nhanh chân!"
 
 Tô Thân nhảy ra khỏi xe ngựa, ném hai thỏi bạc vào trong tay lão giả lái xe.
 
 "Tiếp đến ta tự mình tiến về phía trước, lão hán có thể trở vê!"
 
 Nói xong, Tô Thần lập tức biến mất.
 
 Lão giả dừng xe lại nhét bạc vào trong ngực rồi quay xe ngựa trở vê. Người lái xe như hắn thường xuyên gặp phải khách nhân thế này.
 
 Sau khi lão giả rời đi xa, Tô Thần cũng dừng lại, có bốn bóng người xuất hiện bên cạnh Tô Thần, chính là Tương Tây Tứ Quỷ âm thầm đi theo hộ vệ.
 
 "Đưa ta đến nơi tập trung của Thiên Sơn Phái!"
 
 Tô Thân mở miệng nói.
 
 Bốn người nâng Tô Thần lên, sau đó hóa thành bóng mờ lướt nhanh trên quan đạo.
 
 Ở Thiên Sơn Phái, bên trong đại điện, có tám người đang hội họp.
 
 Hoắc Mộc Phong âm tram ngồi ở chủ vị, phía dưới hắn là hai lão giả, một người mặc áo xanh, một người mặc hắc bào.
 
 Chính là hai thái thượng trưởng lão còn lại, lão giả áo xanh tên Hồ Mệnh Năng, lão giả áo đen tên Lư Khánh Sinh.
 
 Trong đó, Hồ Mệnh Năng là sư tôn của Nam Sơn chi chủ Mộ Phong Vân.
 
 Khuôn mặt hắn tràn ngập u buồn.
 
 Sau bọn họ là Bắc Sơn chi chủ Kim Độc Di.
 
 Năm người còn lại là năm cao thủ Thiên Nhân cửu nạn từ ba sơn.
 
 Lúc này, bau không khí trong đại điện tương đối ngưng trọng.
 
 "Hổ Khiếu Bảo, Thiên Mang Tông phản bội, người của Hàn Nguyệt Giáo hiện thân."
 
 "Bút tích thật sự không phải lớn bình thường!"
 
 Kim Độc Dị mở miệng, giọng điệu âm trầm.
 
 "Chưởng giáo, Quỷ Vực ra tay nhanh hơn chúng ta một chút!"
 
 Lão giả áo xanh trâm giọng nói.
 
 "Không phải chúng ta chậm, mà là ta sơ suất, xem thường Thiên Nhai Các."
 
 Hoắc Mộc Phong trâm giọng nói.
 
 Lúc trước chiến một trận với Cổ Tam Thông ngang tay, song phương rút đi.
 
 Khi Mộ Phong Vân xuống núi hắn đã dặn dò Mộ Phong Vân chú ý Cổ Tam Thông, nhưng lại không suy nghĩ chuyện khác.
 
 "Chưởng giáo, hôm nay bên Quỷ Vực mời Thanh Long Hội ra tay, cộng thêm Hàn Nguyệt Giáo trong bóng tối, tình thế cực kỳ bất lợi cho chúng ta."
 
 Kim Độc Dị lại nói.
 
 "Chúng ta xuống núi, dùng đầu của Cổ Tam Thông, Thanh Long Hội Lý Trầm Chu, Tử Hàn Nguyệt báo thù cho Phong Vân."
 
 "Thuận tiện mang thi thể Phong Vân trở vê Thiên Sơn Phái."
 
 Hoắc Mộc Phong thấp giọng nói.
 
 Trong giọng nói tràn ngập sát ý.
 
 Hoắc Mộc Phong hắn thống lĩnh Thiên Sơn Phái chưa từng chịu sỉ nhục như vậy.
 
 Năm đó cho dù hắn bại trong tay Chu Đế vẫn bảo toàn tất cả lực lượng. Hai mươi năm trôi qua, thực lực khôi phục, giang hồ tái ngoại kịch biến, hắn muốn trọng chỉnh uy nghiêm, muốn tiến vào quan nội khiêu chiến Chu Đế rửa mối nhục năm đó.
 
 Nhưng còn chưa khiêu chiến Chu Đế đã gặp phải Quỷ Vực do Thiên Nhai Các thống lĩnh.
 
 Còn có Hàn Nguyệt Giáo muốn mưu đồ xâm chiếm.
 
 Hoắc Mộc Phong đứng lên bước ra khỏi đại điện.
 
 Ngoài điện, qua một đêm tuyết đã điểm xuyết dãy núi, gió lạnh mang theo một cỗ xuân ý.
 
 "Đi thôi"
 
 Hoắc Mộc Phong mang theo tám người rời khỏi Thiên Sơn Phái.
 
 Trong một hang động.
 
 Một lão giả râu bạc trắng ngồi ngay ngắn trước một bàn cơ chưa xong, trầm tư một hồi rồi ra khỏi hang động.
 
 Hắn nhìn hướng về phía đại điện Thiên Sơn Phái.
 
 "Phong vân tái khởi, giang hồ biến thiên, thời đại đang thay đổi, ngươi cần gì tranh khẩu khí nhất thời."
 
 "Thánh nữ gieo vào cơ thể ngươi Âm Dương Cổ Trùng, chỉ cần ngươi có thể lĩnh ngộ sẽ tiến thêm một bước, chỉ cần ngươi tiến thêm một bước, Thánh nữ có thể cảm giác được, đến lúc đó gõ động Thiên Môn dẫn dắt ngươi rời đi, lão phu cũng có thể cùng ngươi trở vê mà không cần bị phương thiên địa này áp chế, thực lực không ngừng suy giảm."
 
 Lão giả thở dài một tiếng sau đó trở vào hang động.
 
 Thực lực của Hoắc Mộc Phong đã khôi phục, người có thể một mình giết hắn người thì có, nhưng người giết hắn sẽ phát động Âm Dương Cổ Trùng, nhận thấy cổ trùng sẽ không hạ sát thủ với hắn.
 
 Bởi vì hạ sát thủ sẽ đắc tội với người bọn hắn không dám đắc tội người, cho nên hắn không cần thiết đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận