Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 1108 - Hư Vô Phiêu Miểu, Một Đao Chạm Mày, Tâm Thần Tan Vỡ



Chương 1108 - Hư Vô Phiêu Miểu, Một Đao Chạm Mày, Tâm Thần Tan Vỡ




"Không ngờ các hạ lại sở hữu bảo vật không gian?"
So với vẻ kinh ngạc của đại hán áo đen đã bỏ mạng, Đại trưởng lão Bất Lão Đường bên cạnh lại thản nhiên hỏi.
Xem dáng vẻ này, lão giả biết tới không gian trữ vật.
“Thanh Long Hội, có vẻ các ngươi trên Thiên Môn cũng không phải thế lực tầm thường. Nhưng ta muốn hỏi, các ngươi thuộc thế lực nào?”
Trên Thiên Môn không hề có Thanh Long Hội, bởi vậy Đại trưởng lão Bất Lão Đường mới sinh nghi vấn.
“Các ngươi có liên quan gì đến Thú Thần Giáo?”
Nghe Đại trưởng lão hỏi, Lý Tầm Hoan cất tiếng.
Ánh mắt của lão lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Có những chuyện, tốt nhất đừng tìm hiểu quá sâu!”
Giọng nói trầm thấp, lộ ra một luồng hàn ý.
“Sau hôm nay, chúng ta sẽ không còn gặp lại, nên ta mới hỏi vậy.”
Lý Tầm Hoan đáp lời.
“Không còn gặp lại?”
Nghe vậy, thân hình Đại trưởng lão Bất Lão Đường vốn mờ mịt bỗng bùng lên khí tức kinh khủng vô cùng.
“Có vẻ Lý Long Thủ muốn giết ta, nhưng không biết hôm nay ai mới là kẻ bỏ mạng tại đây?”
Đại trưởng lão Bất Lão Đường áo bào xanh phấp phới, tóc bạc tung bay, thân thái biến đổi, từ dáng vẻ tầm thường hóa thành uy nghi lẫm liệt. Ánh mắt lóe lên sát khí cuồn cuộn.
“Nghe đồn, phi đao của Lý Long Thủ thiên hạ vô địch. Hôm nay không biết có thể dùng phi đao giết ta không?”
Lời nói của Đại trưởng lão bình thản, nhưng ẩn chứa sát ý vô biên, sát khí cuốn trào tạo thành luồng khí thế đè ép.
“Quả là sát cơ vô tận!”
Lý Tầm Hoan nhìn Đại trưởng lão Bất Lão Đường, ánh mắt có chút nghiêm trọng.
Khí thế như đè nén toàn bộ tinh thần của người đối diện.
Trong tay Lý Tầm Hoan hiện ra một thanh phi đao.
Phi đao bình thường không có gì đặc biệt, nhưng khi vừa xuất hiện.
Ánh mắt đại trưởng lão Bất Lão Đường chợt co lại.
Lý Tầm Hoan rõ ràng không cách xa, nhưng lại như đứng nơi xa xôi, tựa hồ tồn tại ở thế giới bên kia, tách biệt với thực tại.
“Cái này...”
“Giết!”
Cảm nhận sự biến đổi này, Đại trưởng lão Bất Lão Đường là người ra tay trước.
“Thiên Sát, Địa Sát, Nhân Sát!”
“Thần Thế: Sát Ý Thiên Địa!”
Lão gầm nhẹ, thần thế bùng phát, sát ý vốn ẩn hiện quanh người nay kết hợp với thần thế hóa thành phong bạo.
Thêm vào tam sát Thiên Địa Nhân của hắn.
Thiên Sát: Tâm thần động.
Địa Sát: Chân khí động.
Nhân Sát: Khí huyết động.
Ầm!
Nắm đấm lao ra, tam sát quyền ý kết hợp với thần thế xung quanh.
Trong khoảnh khắc, Đại trưởng lão như hóa thành Sát thần chiếm lĩnh toàn bộ không gian.
Âm thanh rung chuyển, khí thế dậy sóng, mọi thứ xung quanh dường như bị cuốn vào.
Dù chỉ là thần thế, nhưng ba quyền đánh ra lại vượt xa lực lượng thần thế thông thường.
Bùm!
Hư không rung chuyển, ba luồng quyền kình dù đánh ra trước sau nhưng lại cùng lúc bao phủ lấy Lý Tầm Hoan, muốn xâm nhập vào khoảng không hư vô bao quanh hắn.
Bên đối diện, Lý Tầm Hoan đứng yên với phi đao đã sẵn sàng, thân hình như khắc sâu vào hư không. Sát ý cuồn cuộn đến gần nhưng lại như cách xa, không thể chạm đến.
Mỗi bước chân y tiến lên, không gian quanh người lại nổi lên những gợn sóng.
Sát ý cuộn trào gặp gợn sóng liền tan biến.
Tẩy trần!
Một loại tẩy trần diệu kỳ.
Thân mặc bạch y như tuyết, dáng vẻ ung dung phiêu lãng.
Tay cầm phi đao chưa rời tay, nhưng dường như hắn đã nắm quyền chủ động.
“Cái này...”
Tam sát Thiên Địa Nhân không chạm được hắn khiến Đại trưởng lão Bất Lão Đường ngưng trọng.
Dù đã đạt đến cảnh giới Phá Toái, quyền thế này lẽ ra phải buộc đối phương tiếp đón.
Nhưng đòn tấn công của lão hoàn toàn không chạm tới đối phương.
Trong lòng dâng lên sự khiếp sợ.
Không chạm được đối thủ, vậy tức là đối phương có thể tấn công hắn.
Tâm thần xao động.
“Không! Nhất định phải ép hắn xuất chiêu!”
Đại trưởng lão gầm lên, một hư ảnh cự hổ nhuộm máu tượng trưng cho sát khí tối thượng xuất hiện.
“Thiên Sát Huyết Hổ Chân Kinh!”
Lão hô to, huyết khí trên người dao động mãnh liệt. Nhưng máu lão không phải màu đỏ mà là màu đỏ thẫm, trong huyết mạch chứa đựng sự cuồng bạo, như muốn xâm chiếm tâm trí người đối diện.
“Đến cảnh giới này mà vẫn dùng thú huyết, quả là bi ai!”
Lý Tầm Hoan lạnh lùng nói, như đang kích thích đối thủ, hy vọng có thể khai thác thêm tin tức.
“Huyết Hổ Hợp Nhất, Sát Ý Kết Tụ!”
Đại trưởng lão không đáp lại, chỉ gầm lên một tiếng, thân hình như hổ dữ lao tới.
Cảm nhận lầm lẫn, lão nghĩ đến cách cận chiến.
Đao của Lý Tầm Hoan nhỏ, nếu cận chiến hắn sẽ không thể dùng cảm giác để tránh đòn, lúc đó lão sẽ tìm thấy sơ hở để tấn công.
Rống!
Trong khoảnh khắc nhảy lên, lão rống một tiếng.
Tiếng hổ rống bao trùm Lý Tầm Hoan.
Âm ba công kích!
Lão không muốn để Lý Tầm Hoan có cơ hội phản kháng.
Nhưng dù nhanh đến đâu thì cũng không nhanh bằng phi đao trong tay Lý Tầm Hoan.
Khi lão không để ý, phi đao trong tay hắn đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Nhưng trong tâm trí Đại trưởng lão lại xuất hiện một nỗi sợ chưa từng có.
Hô!
Một lớp áo giáp đen hiện lên trên thân lão.
Keng!
Bùm!
Âm thanh kim loại va chạm, tiếp đó là cơ thể lão bị một luồng khí mạnh mẽ đánh bật ra sau, nên mạnh vào vách đá.
Rắc rắc.
Vách đá nứt vỡ.
Phụt!
Lão phun ra một ngụm máu tươi.
“Phi đao của ngươi cũng có thể làm ta cảm nhận sai lệch!”
Đại trưởng lão nhìn Lý Tầm Hoan, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.
“Thời gian, không gian, tất cả chỉ là hư vô, phi đao của ta cũng vậy!”
Lý Tầm Hoan bình thản nói.
Thân hình hắn biến mất tại chỗ, trong nháy mắt hiện ra trước mặt Đại trưởng lão, phi đao lóe lên.
Đâm thẳng vào yết hầu.
Đại trưởng lão lập tức giơ tay che lấy yết hầu.
Cánh tay đón lấy phi đao.
Nhưng thân hình lại bị lực lượng mạnh mẽ chấn bay.
Trong khoảnh khắc bị chấn bay, một lưỡi phi đao đột ngột hiện lên giữa ấn đường của lão.
Xoẹt!
Không kịp phản ứng, phi đao đâm vào giữa trán lão.
Bùm!
Tâm thần bị đao khí phá tan.
Thi thể đổ gục trên mặt đất tắt thở.
“Nếu không nhờ thời gian gần đây ta lĩnh ngộ thêm về Hư Vô Chi Tâm, e rằng giết ngươi không dễ dàng như vậy.”
Lý Tầm Hoan nhìn thi thể mà nói.
Sở hữu Hư Vô Chi Tâm, kết hợp với phi đao, hắn trở nên cực kỳ mạnh mẽ.
Nếu lực lượng đối phương không vượt hắn quá nhiều thì khó mà chạm tới hắn.
Tất cả đều là hư vô.
Dĩ nhiên, tâm thần đối thủ mạnh hơn cũng có thể phá tan hư vô ý cảnh này.
Hoặc nếu lực lượng đối thủ đủ lớn để nghiền nát không gian.
Những điều này đều có thể ảnh hưởng đến Lý Tầm Hoan.
Nhưng Đại trưởng lão Bất Lão Đường vẫn chưa đạt đến cảnh giới đó.
Vì vậy chỉ có thể bị phi đao của Lý Tầm Hoan giết chết.
“Quả thật lợi hại!”
A Phi đứng không xa nhìn Lý Tầm Hoan, trong lòng thầm than thở.
Lý Tầm Hoan bước đến bên đối thủ, lục soát tìm kiếm, nhưng không phát hiện gì đặc biệt, chỉ thấy một miếng ngọc bài màu xám.
Lý Tầm Hoan dùng tinh thần cảm nhận ngọc bài.
Ánh mắt lập tức trầm xuống, ngọc bài này chứa đựng một không gian rộng ba khối lập phương.
Bên trong có không ít đan dược, bí tịch và vũ khí các loại.
Khi thấy A Phi có bảo vật, đối phương không ngạc nhiên mà còn nhắc đến không gian trữ vật.
Lý Tầm Hoan đã đoán đối phương cũng có bảo vật tương tự.
“Bộ chiến giáp kia không tồi, ngươi có thể mặc.”
Lý Tầm Hoan nói với A Phi.
Kiếm của A Phi là kiếm nhanh, cận chiến luôn là lợi thế, nhưng nếu có thêm phòng thủ thì càng bảo đảm hơn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận