Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 1065 - Trảm Thiên Lôi, Trảm Đối Thủ, Đại hiệp Cái Nhiếp và Vệ Trang Xuất Hiện (1)



Chương 1065 - Trảm Thiên Lôi, Trảm Đối Thủ, Đại hiệp Cái Nhiếp và Vệ Trang Xuất Hiện (1)




Từ vết nứt có một dòng máu tươi chảy ra. Tuy nhiên máu vừa chảy ra đã nhanh chóng khô lại, không thể nhận ra tình trạng thương tổn.
Lúc này, phía sau nam tử cao lớn, Liễu Bá Nguyên vừa mới bị đao ý khủng bố của Phó Hồng Tuyết áp chế tâm thần dần dần lấy lại chút tỉnh táo, cố gắng kiềm chế khát vọng giết chóc trong lòng mình.
Dù đã dồn nén nhưng khí tức hung bạo trên người hắn vẫn không ngừng sôi trào.
"Thanh huyết đao trong tay hắn đã đạt đến Linh cấp, ngươi không phải đối thủ, lùi lại đi."
Người mới đến nhìn Liễu Bá Nguyên, nói.
Găng tay của hắn ở Khí cấp đỉnh nhưng khi đối đầu với trường đao của đối phương đã bị phá hủy. Điều này cho thấy đao trong tay đối phương chắc chắn đã đạt đến Linh cấp.
Nghe vậy, Liễu Bá Nguyên liền lùi bước.
Cơ thể hắn không chống nổi vũ khí Linh cấp.
Nếu vừa rồi đao quang của đối phương chém trúng, hắn đã sớm mất mạng.
Ở phía bên kia.
Diêm La Điện Chủ Ngụy Đông Quân nhìn tình hình trước mắt, ánh mắt trở nên ngưng trọng.
"Thần Huyết có tác dụng phụ lớn như vậy, nếu ta hấp thu nó e rằng sẽ bị Bất Lão Đường khống chế!"
Ngụy Đông Quân nghĩ thầm trong lòng.
Ánh mắt hắn hướng về người bên cạnh, truyền âm: "Tình hình không ổn, chúng ta cần tìm cơ hội rời khỏi đây!"
Nhìn tình hình hiện tại, đây rõ ràng là cuộc đấu giữa Thanh Long Hội và Bất Lão Đường.
Nếu tham gia, có lẽ đêm nay thi thể hắn sẽ nằm lại ở đây.
Hắn nhìn sang Kiều Phong, thấy Kiều Phong vẫn điềm tĩnh.
Hắn truyền âm cho Lý Hàn Thu, người đứng bên cạnh Kiều Phong.
"Lý Trủng Chủ, đây là cơ hội để chúng ta rời đi, nếu không đến lúc đó muốn đi cũng không được!"
Nghe lời Ngụy Đông Quân nói, Lý Hàn Thu truyền âm đáp lại: "Ngụy Điện Chủ, ngươi có thể rời đi, chúng ta sẽ ở lại cùng Thanh Long Hội."
Kiều Phong có quan hệ với Phó Hồng Tuyết.
Nàng đã chọn Kiều Phong làm Trủng chủ, hiện tại Kiều Phong không rời đi nên nàng cũng sẽ không rời đi.
Nghe lời Lý Hàn Thu nói, ánh mắt Ngụy Đông Quân càng ngưng trọng hơn.
Ban đầu hắn muốn cùng Lý Hàn Thu rời đi, nếu có biến cố, ít nhất cũng có người giúp đỡ.
Nhưng không ngờ Lý Hàn Thu không chịu rời đi, rõ ràng muốn tham gia vào trận chiến tiếp theo.
Lông mày hắn nhíu chặt.
Lúc này phải đưa ra quyết định.
Nên rời đi hay đứng về phía Thanh Long Hội?
Không thể đứng về phía Bất Lão Đường được nữa.
Nhưng Thanh Long Hội chưa chắc chấp nhận hắn.
Hắn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Đành đứng yên không nhúc nhích.
"Hiện tại găng tay của ngươi không thể chặn đao của ta lần nữa!"
Phó Hồng Tuyết nhìn chằm chằm người xuất hiện, nói.
"Chưa chắc!"
Nam tử cao lớn hừ lạnh một tiếng, khí tức trên người hắn đột nhiên bùng nổ, chân khí tràn ra xung quanh.
Máu trong người hắn cũng bắt đầu sôi lên.
Theo sự sôi sục của máu huyết, một lớp lân giáp xuất hiện trên cánh tay hắn.
Găng tay bị Phó Hồng Tuyết chém ra vết nứt trước đó cũng được một lớp lân giáp bao phủ.
Lân giáp tỏa ra hàn quang lạnh lẽo.
"Găng tay của ta có thể không chặn nổi đao của ngươi, nhưng huyết đao của ngươi chỉ vừa mới đột phá Linh cấp. Với lân giáp của ta và găng tay này, ta hoàn toàn có thể ngăn chặn huyết đao trong tay ngươi."
"Bây giờ để ta xem thực lực của Tứ Long Thủ Thanh Long Hội là như thế nào. Ta tên là Trương Huyền!"
Nam tử cao lớn báo tên.
Ầm!
Khí thế vô hình bùng nổ từ hắn bao trùm lấy Phó Hồng Tuyết.
Hắn khụy chân xuống, đầu gối uốn cong.
Mặt đất chấn động dữ dội.
Thân hình to lớn của Trương Huyền như mãnh hổ lao tới, cánh tay vạm vỡ phủ đầy lân giáp tung ra một quyền.
Quyền đầu bùng lên hắc quang bao phủ lấy Phó Hồng Tuyết.
Ánh mắt Phó Hồng Tuyết lóe lên.
Hắn vung đao chém ra, đao mang đỏ như máu bùng phát.
Trong đao mang đỏ máu này còn mang theo một luồng đao ý vô cùng sắc bén.
Đao này có sức sát thương khủng bố.
Ầm!
Trường đao và quyền đầu va chạm phát ra tiếng nổ vang rền.
Cả hai người đồng thời hạ thân xuống đất.
Khi vừa hạ xuống, trên mặt Trương Huyền hiện lên nụ cười như đã biết trước, chân đạp mạnh xuống.
Bụp!
Những viên gạch xanh trên mặt đất vỡ nát, hóa thành bột phấn.
Ầm! Ầm! Ầm!
Những bước chân biến đổi.
Khí huyết trên người hắn theo những bước chân dẫm xuống tích tụ đến một mức độ nhất định.
Hắn lập tức xuất hiện ngay trước mặt Phó Hồng Tuyết.
Đột ngột tung thêm một quyền.
Vút!
Quyền đầu như hắc lưu áp chế Phó Hồng Tuyết.
Sắc mặt Phó Hồng Tuyết không thay đổi.
Hắn nắm chặt huyết đao chém ra một đao nghênh đón.
Tốc độ xuất đao cực nhanh, huyết quang bùng lên biến thành cơn mưa bao phủ đối phương.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đao quang và quyền kình va chạm, đao khí và quyền lực tàn phá xung quanh.
Cảnh tượng này khiến người ta kinh hãi.
"Người này thật sự có thể so với Phó Hồng Tuyết!"
"Nếu Phó Hồng Tuyết chỉ dựa vào lực lượng của huyết đao, e rằng không thể thắng được đối phương."
Lý Hàn Thu đứng bên cạnh Kiều Phong nói.
Ầm!
Cả hai đồng loạt lùi lại.
"Ngươi có huyết đao, nhưng cũng không thể làm gì ta. Khi ta mài cạn lực lượng của ngươi, đó chính là lúc ta lấy đầu ngươi!"
Trương Huyền lạnh lùng nhìn Phó Hồng Tuyết.
Ầm!
Nhưng ngay khi hắn vừa dứt lời, khí tức trên người Phó Hồng Tuyết biến đổi.
"Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ tiễn ngươi lên đường!"
Một luồng sát khí đậm đặc tỏa ra từ Phó Hồng Tuyết.
Sát ý này lạnh lẽo đến cực độ, khiến người quan chiến cảm giác máu mình như bị đóng băng.
"Ta có một đao! Không biết ngươi có đón nổi không?"
Phó Hồng Tuyết bình thản nói.
Nhưng trong sự bình thản ấy lại ẩn chứa một nguy cơ mãnh liệt.
Cảm nhận được khí tức trên người Phó Hồng Tuyết thay đổi, Trương Huyền ánh mắt trầm lại, đôi mắt lóe huyết quang.
Trên trán hắn cũng nổi những đường gân thô.
Khí tức bắt đầu bùng nổ.
Một luồng trọng lực xuất hiện trong cơ thể hắn.
Ầm!
Ngay lúc này, Thiên Môn hiện ra trên bầu trời.
Khí tức trên người Phó Hồng Tuyết bắt đầu vượt qua Ngưng Thần khiến Thiên Môn cảm ứng được.
Trên Thiên Môn có lôi đình lấp lóe ngưng tụ.
Ầm!
Ngay khi Phó Hồng Tuyết nâng đao lên, lôi đình trên Thiên Môn tức khắc giáng xuống.
Trong khoảnh khắc lôi đình giáng xuống.
Ánh mắt Phó Hồng Tuyết bừng sáng, hắn vung trường đao chém ra.
Đao mang màu đỏ kinh khủng chém tan lôi đình từ Thiên Môn.
Sau đó đao mang không tan biến mà ngược lại trở nên càng thêm khủng bố.
Bầu trời biến thành màu đỏ máu.
"Cái gì!"
Trương Huyền thấy cảnh này, sắc mặt đại biến.
Bởi vì trong mắt hắn, hắn chỉ thấy một thanh trường đao đỏ máu đang quét tới.
Cả người hắn bị đao mang khóa chặt.
"Aaaa!"
Trong tình thế này, Trương Huyền gầm lên, tiếng gầm như tiếng của một con dã thú.
Trên người hắn xuất hiện một lớp huyết khí đen kịt, huyết khí này tạo thành lân giáp bao phủ toàn thân.
Ầm!
Hắn giậm chân, thân hình lao tới, khí kình và huyết khí trong cơ thể lập tức dồn hết vào nắm tay rồi tung một quyền.
Nếu không đỡ được đao này, hắn chỉ còn đường chết.
Nên lúc này hắn đã dốc toàn lực.
Nếu đỡ được đao này, dù không thể giết Phó Hồng Tuyết, Phó Hồng Tuyết cũng chỉ có thể đạp Thiên Môn rời đi.
Bởi vì hắn chém nát Thiên Lôi, chứ không phải chém nát Thiên Môn.
Nếu không rời đi, lực lượng bùng phát tiếp theo sẽ nuốt chửng hắn.
Ầm!
Quyền đầu và đao quang đỏ máu va chạm.
Xoẹt!
Thân hình Trương Huyền bị đao quang đỏ máu xuyên qua.
Đao hạ xuống, Phó Hồng Tuyết tung người lên không, không thèm nhìn Trương Huyền mà bước vào Thiên Môn.
"Muốn rời đi, sao có thể!"
Bỗng có một bóng người xuất hiện vung tay, lập tức vô số tia sáng xanh bắn về phía Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết không để ý đến những tia sáng xanh đang lao tới.
Thực ra hắn có thể không rời đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận