Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 130: Mưa tính Bạch Sầu Phi, ngả bài

Chương 130: Mưa tính Bạch Sầu Phi, ngả bàiChương 130: Mưa tính Bạch Sầu Phi, ngả bài
 
 Chương 130: Mưa tính Bạch Sầu Phi, ngả bài
 
 Nghe được lời tiết Thiên Hà nói, sắc mặt Dương Mậu và Tần Lâm nhất thời biến đổi.
 
 Tiết Thiên Hà nói đúng, Huyết Kỳ môn là một môn phái giang hồ, tuy rằng thuộc thế lực quận phủ nhưng căn cơ lại không ở quận phủ.
 
 Dương gia và Tần gia bọn họ không giống.
 
 Căn cơ đều ở trong quận thành.
 
 “Ta đây ngược lại có một biện pháp!"
 
 Dương Mậu mở miệng nói.
 
 "Dương huynh, ngươi nói xem?”
 
 Ánh mắt hai người nhìn về phía Dương Mậu.
 
 "Chúng ta tìm người giả trang người của Tả bố chính sử, truyền tin tức cho Trình Dương, để cho người của Kim Phong Tế Vũ Lâu đến Vọng Giang đình gặp Tả bố chính sử, chúng ta mai phục ở đó vây giết đối phương."
 
 Dương Mậu mở miệng nói.
 
 "Nói như vậy chúng ta có thể đắc tội Tả bố chính sử, nếu hắn mà biết được e là chúng ta sẽ có chút phiền toái!"
 
 Tần Lâm trầm giọng nói.
 
 "Đến lúc đó giải quyết hết người có liên quan thì ai biết được?
 
 Không có bằng chứng, hắn cũng không thể làm gì chúng ta."
 
 "Nói không chừng còn có thể kéo hắn đến bên chúng ta, dù sao cũng là người ta hẹn hắn!
 
 Sát ý trong mắt Dương Mậu chợt lóe.
 
 "Tốt, cứ như vậy làm, Dương huynh an bài, chúng ta phối hợp với ngươi!
 
 Tần Lâm mở miệng nói.
 
 "Tốt, vậy ta liền trở về bố trí trước, hai vị chờ tin tức của tai"
 
 Dương Mậu ôm quyền hành lễ rồi rời đi.
 
 Sau khi Dương Mậu rời đi.
 
 Tần Lâm xua tay sai người dời thi thể trong sảnh đi, sau đó cùng Tiết Thiên Hà ngồi xuống.
 
 "Nếu như làm như vậy, chỉ sợ sẽ khiến thế lực phía sau Bạch Thiên Vũ phản công!"
 
 Tần Lâm trầm giọng nói.
 
 "Tần huynh, lúc này cũng không cần băn khoăn quá nhiều, đối phương đã ra tay với chúng ta, cho dù chúng ta không phản kích."
 
 "Đối phương cũng sẽ ra tay thôi!"
 
 "Tục ngữ nói rất hay, tiên hạ thủ vi cường, chúng ta cần biến bị động thành chủ động! "Bất quá ta còn muốn xin chỉ thị của môn chủ!"
 
 "Không ở lại trong phủ nữa!"
 
 Tiết Thiên Hà nói xong cũng đứng dậy rời đi.
 
 Trong sảnh, sắc mặt Tần Lâm.
 
 Ở một nơi khác.
 
 Bạch Sầu Phi đang tu luyện trong khách điếm nghe được tiếng gõ cửa, thu liễm khí tức trên người đứng lên.
 
 Mở cửa phòng ra, chính là một người mặc áo choàng xuất hiện ở cửa.
 
 "Bạch công tử, tiểu thư nhà ta mời Bạch công tử!
 
 "Nhanh vậy mà đã nghĩ kỹ rồi!"
 
 Bạch Sầu Phi nghe được giọng nói của đối phương, biết người đến là quản gia của Thiên Sách Đường, trong mắt có sự kinh ngạc.
 
 "Mặc kệ như thế nào đều phải quyết định sớm."
 
 "Mời Bạch công tử đi theo tai"
 
 Quản gia Tề Bá xua tay, Bạch Sầu Phi đóng cửa phòng lại ra khỏi khách điếm cùng đối phương.
 
 Bên ngoài có xe ngựa chờ sẵn, Bạch Sầu Phi lên xe ngựa, lão giả quản gia cưỡi xe ngựa tiến về phía trước.
 
 Một lát sau xem ngựa tới bên ngoài một khu rừng trúc tương đối yên tĩnh.
 
 "Bạch công tử, tiểu thư nhà chúng ta ở bên trong trúc xá chờ ngươi!"
 
 Tê Bá dừng xe ngựa, mở miệng nói.
 
 "Không nghĩ tới trong quận thành còn có rừng trúc như này!"
 
 Bạch Sầu xuống xe nhìn rừng trúc trước mặt nói.
 
 Sau đó đi một đoạn thì có một trúc xá xuất hiện trước mắt hắn, Nạp Lan Dung Yên đang ngồi trong trúc xá.
 
 "Bạch công tử, mời!"
 
 Nạp Lan Dung Yên nhìn Bạch Sầu Phi.
 
 Sau đó mời Bạch Sầu Phi ngồi đối diện nàng, hơn nữa còn pha cho Bạch Sầu Phi một chén trà.
 
 "Đây là trà Long Đình mà gia phụ mang về từ Giang Nam khi còn sống, xin mời thưởng thức!"
 
 Nạp
 
 Bạch Sầu Phi nhìn thoáng qua chén trà, không có uống mà mở miệng nói:
 
 "Trễ như vậy không chỉ là mời ta uống trà đi!"
 
 "Đương nhiên không phải, ta muốn xác nhận một chuyện với Bạch công tử, chính là Tân Trâm Tần gia cùng với Võ Minh của Huyết Kỳ Môn có phải do Bạch công tử ra tay đánh giết hay không."
 
 Nạp Lan Dung Yên nhìn Bạch Sầu Phi nói.
 
 "Đúng, bọn họ chết trong tay tal" Bạch Sầu Phi nghe được lời của Nạp Lan Dung Yên, không có chút kinh ngạc nào, thần sắc bình thản, lúc nói chuyện còn bưng chén trà trước mặt lên.
 
 Nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
 
 Hắn vốn không có ý định che dấu chuyện giết hai người.
 
 Nhìn thần sắc Bạch Sầu Phi rất bình thản, ánh mắt Nạp Lan Dung Yên hơi ngưng tụ, vốn nàng muốn dùng chuyện này dò xét Bạch Sầu Phi một chút.
 
 Thế nhưng đối phương lại không hề để ý chuyện này chút nào, biểu hiện nằm ngoài dự đoán của nàng.
 
 "Không biết Nạp Lan đường chủ nghĩ như thế nào về đề nghị của ta hôm nay?"
 
 "Ta đồng ý với đề nghị của ngươi, bất quá ta muốn nói cho ngươi biết một chuyện, chính là bản thân ta gặp ít phiền toái, ngươi hợp tác với ta chỉ sợ sẽ gặp phải phiền toái này!
 
 "Thiên Sách Đường ta vẫn có thể kiên trì đến bây giờ, chủ yếu là do đại công tử Lý gia Lý Mục Trần coi trọng ta."
 
 "Hòa Phong Đường và Bích Vân Hiên vì cố ky hắn cho nên mới không ép chết Thiên Sách Đường ta.
 
 "Nếu các ngươi hợp tác với ta, Lý Mục Trần sẽ đối phó các ngươi, còn có cái chết của nghĩa phụ ta chính là do người Hòa Phong Đường làm."
 
 Nạp Lan Dung Yên nói.
 
 "Không có vấn đề gì!"
 
 Bạch Sầu Phi buông chén trà trong tay xuống nói.
 
 Nghe được lời Bạch Sầu Phi nói, hai mắt Nạp Lan Dung Yên sáng ngời, nâng chén nói:
 
 "Hợp tác thuận lợi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận