Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 992 - Thiên Phi mời, sát lục sắp đến



Chương 992 - Thiên Phi mời, sát lục sắp đến




“Bán Thiên Nguyệt có vận khí thật tốt, lại có thể nhận được Long Hồn Đao!”
Tô Thần nhìn Long Hồn Đao, là một thanh Linh Khí hạ phẩm.
Một tia tàn hồn Thiết Huyết Long Hồn dung nhập vào Thiết Huyết Đại Kỳ, như vậy thực lực của Thiết Trung Đường sẽ tiến một bước.
Thiết Trung Đường Thần Thế cùng Thiết Huyết Đại Kỳ có quan hệ.
Thiết Huyết Đại Kỳ tăng lên, hắn sẽ được phản bổ, cho nên thực lực của hắn tất nhiên sẽ càng tiến một bước tăng lên.
Cổ Tam Thông được một giọt Bất Hủ Kim Thân Huyết.
Cổ Tam Thông có Kim Cang Bất Hoại Thần Công, nếu luyện hóa giọt máu này, e là Thiên Môn cũng khó mà tổn thương hắn.
Còn như Đao Khí Phá Thể Quyết là Tô Thần tự mình giữ lại, tự mình lĩnh ngộ.
Như vậy cũng có thể tăng cường thực lực của bản thân.
Đang định sử dụng hết thẻ rút thưởng màu cam.
Lúc này Nguyên Tùy Vân lại đến trước mặt Tô Thần.
“Chủ thượng, vừa rồi nhận được một tin tức, gia chủ Mộ Dung gia Mộ Dung Thiên Nam chính là một trong tứ đại tổng sứ Thiên Giám Ti Giang Nam, Thiên.”
“Hôm nay, Mộ Dung Thiên Nam ở ngoài thành giết ba trong tứ đại thiên sát Ma Môn.”
Nguyên Tùy Vân nhỏ giọng nói.
“Mộ Dung Thiên Nam là Tứ đại tổng sứ?”
Tô Thần có chút kinh ngạc.
Thiên Giám Ti ở Giang Nam có tứ đại tổng sứ, trước là Tư Mã Trường Hận, bây giờ là Mộ Dung Thiên Nam, đều không phải nhân vật đơn giản.
“Nghe đồn, năm đó Ma Môn Thiên Phi, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Thiên Ma giáo chủ Yến Như Tuyết bị Giang Nam tứ đại tổng sứ Thiên bắt giữ, hiến cho Chu đế.”
Nguyên Tùy Vân nói.
“Lần này Ma Môn xuất động, chẳng lẽ là vì Mộ Dung Thiên Nam?”
“Không nên như vậy, đã nhiều năm trôi qua, nếu Ma Môn muốn động thủ cũng sẽ không đợi đến bây giờ?”
Tô Thần nhíu mày.
“Nhận được tin tức, Thiên Phi Yến Như Tuyết đã thoát khỏi hoàng cung Chu đế, hiện tại dường như đang chỉnh hợp thế lực Ma Môn, mơ hồ nghe đồn Thiên Phi ở Tô thành.”
Nguyên Tùy Vân nói.
“Như vậy sao? Xem ra Mộ Dung thế gia này sắp không yên ổn rồi!”
“Ngày mai lại xem một ngày, cũng sắp kết thúc rồi, chuyện Ma Môn cùng Mộ Dung gia không có quan hệ gì với chúng ta.”
Tô Thần mở miệng nói.
Hắn chỉ là đến xem sách, nhưng không muốn tham dự vào Mộ Dung gia cùng Ma Môn ân oán.
Mộ Dung gia là sống hay chết, không có chút quan hệ nào với hắn.
“Tô thiếu long thủ, nơi này có một phong thư cho ngài!”
Có một tên gia nhân chạy chậm lại đây, đưa cho Tô Thần một phong thư.
“Thư cho ta sao?”
Tô Thần nhíu mày.
Tiếp nhận phong thư trong tay đối phương.
Xem xét một chút.
“Ngày mai chạng vạng, mời Tô thiếu long thủ, gặp mặt ở tiểu đình Thiên Duyệt Hồ, dưới chữ lưu lại một bông tuyết.”
Chữ viết xinh đẹp, còn có một tia dư hương, xuất phát từ nữ nhân bút tích.
Đưa thư cho Nguyên Tùy Vân.
Nguyên Tùy Vân xem xong cất đi.
Hai người đi bộ về phía tiểu viện mà Mộ Dung Cầm an bài.
Vừa vào tiểu viện.
“Ngươi nói xem là ai mời ta đến Tiểu đình Thiên Duyệt Hồ gặp mặt?”
Tô Thần ngồi ở trong viện một gian đình nghỉ mát, mở miệng nói.
“Từ chữ viết, còn có bông tuyết tiêu chí kia, thuộc hạ đoán chừng hẳn là Thiên Phi Ma Môn kia.”
“Thuộc hạ đã điều tra Thiên Phi này, tên là Yến Như Tuyết.”
Nguyên Tùy Vân nhỏ giọng nói.
“Ngươi nói Thiên Phi tìm ta là vì chuyện gì?”
Tô Thần nhịn không được mở miệng hỏi.
“E rằng không muốn Thanh Long Hội nhúng tay vào ân oán giữa bọn họ cùng Mộ Dung gia.”
Nguyên Tùy Vân trầm giọng nói.
“Như vậy sao? Vậy tối mai, chúng ta liền đi gặp vị Thiên Phi kia!”
“Bên Mộ Dung gia có gì khác thường không?”
“Tạm thời vẫn bình thường, không có gì thay đổi.”
Nguyên Tùy Vân đáp.
Trong lúc nói chuyện.
Nguyên Tùy Vân rót cho Tô Thần một chén trà.
Khi Tô Thần chạm vào chén trà, sắc mặt khẽ biến.
“Trong nước trà có độc!”
Tô Thần đặt chén trà xuống, trầm giọng nói.
“Độc sao!”
Nguyên Tùy Vân nghe vậy, thần sắc ngẩn ra.
Cẩn thận kiểm tra, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Sau đó lại vận khí dò xét, cũng không thấy gì khác lạ.
Sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Tô Thần kế thừa Liên Hoa Bảo Giám của Vương Liên Hoa, về khoản độc dược, không ai sánh bằng.
Cho nên Tô Thần nói nước trà có độc, vậy nhất định là có.
Nhưng bản thân Nguyên Tùy Vân lại không hề phát giác.
Loại độc này thật không đơn giản!
“Tuy ta nhìn ra nước trà có độc, nhưng cụ thể là độc gì còn phải xem xét một chút!”
Tô Thần đưa tay chạm vào chén trà.
[Phát hiện độc dược không màu, không mùi, có thể khiến người trúng độc sau một ngày, vào giờ Hợi không thể vận chuyển chân khí. Sau giờ Hợi, chân khí từ từ khôi phục, không có tác dụng nào khác. Đối với cường giả cảnh giới Đan Điền Hóa Hải trở lên ảnh hưởng rất nhỏ. Thưởng một thẻ rút thưởng màu cam.]
Lúc này hệ thống liền đưa ra một đoạn giải thích dài dòng.
Đây là một chức năng khác của hệ thống mà Tô Thần mới phát hiện ra.
“Không cần kiểm tra, thứ này không có nguy hiểm lớn!”
“Chỉ là đến giờ Hợi ngày mai không thể vận dụng chân khí, bất quá những ai đạt đến cảnh giới Đan Điền Hóa Hải thì ảnh hưởng không đáng kể.”
“Sau giờ Hợi, chân khí sẽ dần khôi phục.”
“Kết hợp với lời mời vừa rồi, xem ra Thiên Phi của Ma Môn muốn ra tay với Mộ Dung sơn trang vào ngày mai!”
Tô Thần lên tiếng.
“Giờ Hợi không thể vận chuyển chân khí, nói cách khác, lúc đó ngoại trừ những người chủ chốt, những người khác trong Mộ Dung gia đều mất hết sức chiến đấu!”
“Nếu vậy, e là Mộ Dung sơn trang sẽ máu chảy thành sông.”
Nguyên Tùy Vân nói.
“Chuyện này không phải chuyện chúng ta nên xen vào, đối phương mời chúng ta rời đi, chính là muốn tránh chúng ta, người ta đã nể mặt, chúng ta cứ coi như không biết chuyện này là được.”
“Chiều mai đến gặp vị Thiên Phi Ma Môn kia một lát.”
Tô Thần nói.
Đương nhiên lúc này Tô Thần không có giải dược cho loại độc này.
Nhận biết thì có thể nhận biết được.
Nhưng muốn hóa giải thì không phải chuyện dễ dàng.
Nước có độc, e rằng hiện giờ rất nhiều người trong Mộ Dung gia đã trúng độc.
Chỉ là loại độc này đối với võ giả cảnh giới Đan Điền Hóa Hải trở lên không có tác dụng gì lớn, không biết mục đích của đối phương là gì?
Đát đát!
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!”
Tô Thần lên tiếng.
Mộ Dung Cầm bước vào.
“Tô thiếu long thủ, sắp đến giờ dùng bữa tối rồi, ta đến xem công tử có gì cần không.”
Mộ Dung Cầm nói.
“Gần đây ta thích món ăn của Bạch Tước Lâu trong thành, Nguyên tổng quản sẽ sắp xếp, không cần các ngươi phải nhọc lòng.”
Tô Thần nói.
Đã biết nước uống trong Mộ Dung sơn trang có vấn đề, Tô Thần nhất định sẽ không động đến đồ ăn của Mộ Dung sơn trang.
Bởi vì loại độc này hắn biết, nhưng khó đảm bảo sẽ không có loại độc nào khác lợi hại hơn.
Đôi khi, không thể xem thường cao thủ dùng độc.
Nghe vậy, Mộ Dung Cầm khẽ giật mình, sau đó dường như nghĩ đến điều gì, sắc mặt có chút khó coi thầm nghĩ.
“Mộ Dung gia ta tiếp đãi ngươi như vậy, ngươi còn cẩn thận như thế, chẳng phải là quá coi thường Mộ Dung gia ta sao?”
Trong lòng có chút bất mãn.
“Vậy ta không quấy rầy Tô thiếu long thủ nữa.”
Mộ Dung Cầm vốn đến với ý tốt, nhưng Tô Thần không nhận, vậy nàng cũng không ở lại đây thêm nữa.
Nhìn Mộ Dung Cầm rời đi, Tô Thần lắc đầu.
Ngày hôm sau.
Chưa đến chiều tối, Tô Thần từ Tàng Thư Lâu của Mộ Dung gia bước ra.
“Chủ thượng, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể khởi hành đi Thiên Duyệt hồ!”
Nguyên Tuỳ Vân nói.
“Đi thôi!”
Tô Thần nhìn thoáng qua mặt trời đã ngả về tây, cùng Nguyên Tuỳ Vân bước ra khỏi Mộ Dung sơn trang.
Hy vọng khi trở về, Mộ Dung sơn trang vẫn còn.
Bên trong sơn trang.
Mộ Dung Cầm xuất hiện ở chính đường.
“Tô Thần rời khỏi sơn trang rồi!”
Mộ Dung Thiên Nam có chút nghi hoặc hỏi.
“Hôm qua có người đến sơn trang đưa thư cho hắn, hôm nay hắn ra ngoài, e rằng là vì phong thư hôm qua!”
“Phụ thân có muốn phái người theo dõi không?”
Mộ Dung Cầm hỏi.
“Không cần, trọng điểm chú ý vẫn là Thiên Phi Yến Như Tuyết của Ma Môn!”
“Tuy ta không biết nàng đang mưu tính gì, nhưng có trực giác nàng ta nhất định sẽ ra tay với Mộ Dung gia chúng ta, cho nên gần đây Mộ Dung gia phải nghiêm ngặt phòng bị.”
Mộ Dung Thiên Nam trầm giọng nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận