Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 301: Gia Cát Chính Ngã, một thương đâm thủng, Đoạn Thanh Nhai đánh lén

Chương 301: Gia Cát Chính Ngã, một thương đâm thủng, Đoạn Thanh Nhai đánh lénChương 301: Gia Cát Chính Ngã, một thương đâm thủng, Đoạn Thanh Nhai đánh lén
 
 Chương 301: Gia Cát Chính Ngã, một thương đâm thủng, Đoạn Thanh Nhai đánh lén Với chút thực lực này của ngươi căn bản không đủ múa máy trước mặt Quỷ Sát phủ chúng ta. Lão giả chân đạp mặt đất, nhìn A Phi, lạnh giọng nói.
 
 Tiêu Thu Thủy mang đến cho hắn áp lực mơ hồ.
 
 Nhưng A Phi và Kinh Vô Mệnh đều ở Luyện Phách cảnh, hắn có thể nghiền ép chém giết.
 
 "Ai nói Thanh Long Hội chỉ có chúng ta?"
 
 A Phi cảm nhận được khí kình mà lão giả này bộc phát, ánh mắt ngưng tụ.
 
 Lúc này Kinh Vô Mệnh bên cạnh Tiêu Thu Thủy muốn động thủ.
 
 "Để cho hắn tự mình đối mặt, có lẽ có thể mượn cơ hội lần này bước vào Thần phách hợp nhất."
 
 Tiêu Thu Thủy truyền âm cho Kinh Vô Mệnh.
 
 A Phi ở hậu kỳ truyện Cổ Long được xưng là thiên hạ đệ nhất khoái kiếm.
 
 Thiên phú bản thân không kém, sau khi tiến vào thế giới này hắn cũng rất nỗ lực tu hành, thực lực đã đột phá đến Luyện Phách đỉnh phong.
 
 Đang mài giũa bản thân để bước vào Thần phách hợp nhất.
 
 Bây giờ có lẽ có thể mượn áp lực bước vào Thần phách hợp nhất.
 
 "Giết!"
 
 Sau khi dùng khí thế áp chế A Phi, lão giả quát khẽ một tiếng, thân hình như đạn pháo bắn tới.
 
 Cánh tay hắn giơ lên, bàn tay nắm chặt tung ra một quyền.
 
 Quyền kình bạo liệt xé rách không khí, giống như cuồng phong đánh về phía A Phi.
 
 Tinh khí thần của A Phi ngưng tụ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nắm đấm.
 
 Thân thể nhanh chóng lùi lại kéo dài khoảng cách.
 
 Lão giả nở nụ cười lạnh, tốc độ đột nhiên gia tăng.
 
 Trên nắm tay có một cỗ khí kình hỏa diễm thô bạo phóng tới.
 
 Xil
 
 Lúc này trường kiếm của A Phi nháy mắt chém ra, kiếm quang sắc bén nhanh chóng vạch về phía cổ tay lão giả.
 
 Kiếm khí xé rách khí kình khiến lão giả xuất quyền cảm nhận được một sự sắc bén tột cùng.
 
 Hắn lập tức thu hồi nắm tay.
 
 Nhưng ngay lúc này thân hình A Phi lại vọt tới đối phương.
 
 Trường kiếm trong tay đâm thẳng đến hai mắt đối phương.
 
 Tốc độ cực nhanh.
 
 Lão giả vừa mới thu tay phải cấp tốc lui thân, hơn nữa còn đánh ra một chưởng.
 
 Dù khí kình ngăn cản kiếm khí nhưng ở mi tâm của lão giả lại xuất hiện một vết máu. "Kiếm thật nhanh!"
 
 Mai Huyền Sương đang quan chiến mở miệng nói.
 
 "Mạnh lão, ngươi nói ai sẽ thắng đây?"
 
 "Hai người giao thủ thế này thì A Phi của Thanh Long Hội sẽ thắng!"
 
 Mạnh Thần Thông mở miệng nói.
 
 "Lâm bá, hắn đang dùng ngươi để ma luyện, muốn bước vào Thần phách hợp nhất, không nên cho hắn cơ hội, trực tiếp áp chế rồi chém giết đi!"
 
 Lúc này Nhiếp Côn Luân mở miệng nói mà không có truyền âm.
 
 Hắn muốn người khác biết hắn nhìn ra được hết.
 
 Bùm!
 
 Lão giả nghe Nhiếp Côn Luân nói xong hơi khưng lại, sau đó hai bàn tay đánh ra tạo nên một cơn lốc khí kình mang theo lực lượng cuồng bạo tràn về phía A Phi.
 
 Trước cỗ lực lượng này, không khí bạo liệt, đá vụn trên mặt đất bị cuốn bắn tới A Phi.
 
 Hắn đang muốn hạn chế A Phi.
 
 Hạn chế động tác và tốc độ xuất kiếm.
 
 "Ra tay giúp hắn một chút!"
 
 Tiêu Thu Thủy thở dài một tiếng truyền âm cho Kinh Vô Mệnh.
 
 Kinh Vô Mệnh sải bước tiến lên.
 
 Từng bước từng bước đi về phía trước, bàn tay nắm trường kiếm càng lúc càng chặt.
 
 Đột nhiên Kinh Vô Mệnh dừng lại.
 
 Một cỗ khí tức nóng bỏng làm cho người ta e ngại từ một bên ập tới, chắn trước mặt Kinh Vô Mệnh.
 
 "Đối thủ của ngươi là ta, đừng quấy rây những người khác."
 
 Người xuất hiện nói với Kinh Vô Mệnh.
 
 Lúc nói chuyện, miệng người này như phun ra một ngọn lửa, bông tuyết chung quanh nhanh chóng tan thành nước dưới khí kình của hắn.
 
 Không khí dường như trở nên ấm áp hơn.
 
 "Cực Nhạc lâu, đệ tam phó lâu chủ, Liệt Diễm Cuồng!"
 
 Thấy người này xuất hiện, có người mở miệng nói.
 
 Kinh Vô Mệnh cầm chặt kiếm trong tay, kiếm khí quanh thân nhanh chóng lưu chuyển đến đến trường kiếm.
 
 Một cỗ kiếm ý sắc bén tràn ra ngăn cản khí kình hỏa diễm của Liệt Diễm Cuồng.
 
 Trong mắt Tiêu Thu Thủy có lệ mang lóe lên, một cỗ khí kình mênh mông từ trên thân hắn tràn ra.
 
 Chỉ là khi khí kình của hắn bộc phát.
 
 Ở góc tường có một cỗ khí tức âm trầm như hoàng tuyền khóa chặt Tiêu Thu Thủy. \
 
 Sau khi cỗ khí tức âm trầm này lại có một luông đao mang khác khóa chặt Tiêu Thu Thủy, chỉ cần Tiêu Thu Thủy động thủ thì một đạo đao khí ác liệt sẽ chém ra.
 
 "Hai tên Thiên Nhân cảnh sao, nếu đã tới thì hiện thân đi."
 
 Sắc mặt Tiêu Thu Thủy không thay đổi, lạnh lùng nói.
 
 Hắn nói xong nhưng hai người trong bóng tối lại không có hiện thân.
 
 A Phi đã bị áp chế hoàn toàn, không tìm được cơ hội xuất kiếm hoàn thủ.
 
 A Phi càng lùi càng xa.
 
 Đám người xem cuộc chiến nhanh chóng tản ra tránh cho bị ngộ thương.
 
 Nhìn thấy tình huống này,
 
 Ánh mắt Tô Thần ngưng tụ.
 
 Quả thật thực lực của A Phi kém hơn cao thủ Thân phách hợp nhất một chút.
 
 Hắn cũng cảm giác được khí tức của hai tên cường giả Thiên Nhân cảnh, nếu Tiêu Thu Thủy bị hai người này kiềm chế.
 
 "Đến lúc Gia Cát Chính Ngã ra tay rồi!"
 
 Trong lòng Tô Thần nghĩ.
 
 Gia Cát Chính Ngã có thực lực tiếp cận Thiên Nhân cảnh.
 
 Phỏng chừng có thể một kích chém giết lão giả đang áp chế A Phi.
 
 Âm!
 
 A Phi bị một quyền đánh bay ra ngoài, khóe miệng tràn máu tươi.
 
 "Vẫn còn thiếu một chút nữa!"
 
 A Phi cười khổ một tiếng.
 
 Nếu như không phải được Nhiếp Côn Luân kia nhắc nhở thì hắn có thể sử dụng khoái kiếm ép cho tốc độ xuất kiếm của bản thân tăng lên một bậc, có thể bước vào Thần phách hợp nhất.
 
 Khoái kiếm, khoái kiếm.
 
 Hắn muốn tăng cường từ phương diện này để bước vào Thần phách hợp nhất.
 
 "Bây giờ ta giết ngươi!"
 
 Lão giả được gọi là Lâm Bá quát to, tiếp tục tung quyền đánh về phía A Phi.
 
 Hắn muốn một quyền đánh nổ đầu A Phi.
 
 Nhưng trong khoảnh khắc nắm tay của hắn đánh ra.
 
 Có một bóng người xuất hiện trước mặt A Phi.
 
 Sau đó mọi người nhìn thấy một bóng thương từ trong tay đối phương đâm ra.
 
 Trường thương đâm ra bông tuyết xoay tròn, không nhìn thấy thương, chỉ nhìn thấy bông tuyết.
 
 "Không!"
 
 Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
 
 Sau đó liền thấy trường thương xuyên qua cánh tay Lâm Bá xuất hiện ở cổ họng hắn.
 
 Một thương giết người! Âm!
 
 Thi thể của lão giả Lâm Bá ngã sõng xoài trên mặt đất.
 
 Máu tươi ồ ạt chảy ra từ lỗ thủng trên cổ họng.
 
 Ánh mắt của mọi người đều biến đổi nhanh chóng nhìn về phía người cầm thương đứng trước mặt A Phi.
 
 Người xuất hiện mặc áo bào đen, dánh vẻ hơn ba mươi tuổi, ánh mắt sắc bén và có chút nguy hiểm.
 
 Hắn cầm trường thương đứng thẳng tắp, máu tươi trên mũi thương nhỏ xuống đất.
 
 "Người tới là Gia Cát Chính Ngã."
 
 "Ngươi là ai?"
 
 Lúc này ánh mắt Nhiếp Côn Luân tràn đầy âm ngoan nhìn chằm chằm Gia Cát Chính Ngã.
 
 "Tại hạ [Thanh Long Hội] Nhị Nguyệt đường chủ, Gia Cát Chính Ngã."
 
 Gia Cát Chính Ngã mở miệng nói.
 
 "Một trong mười hai đường, đường chủ Nhị Nguyệt đường, xem ra còn có người [Thanh Long hội] đến Lĩnh Nam quận!"
 
 Nghe được lời Gia Cát Chính Ngã nói, đám người trong sân bắt đầu nghị luận.
 
 "Không biết Nhiếp Côn Lôn này còn chuẩn bị gì khác không, Gia Cát Chính Ngã này khiến ta cảm thấy áp lực, hẳn là sắp bước vào Thiên Nhân cảnh rồi."
 
 Mai Huyền Sương nhìn thoáng qua Gia Cát Chính Ngã, sau đó nhìn về phía Nhiếp Côn Luân.
 
 Sau khi Mai Huyền Sương lên tiếng.
 
 Một tên nam tử gầy gò mặc áo đen có đôi mắt giống như chim ưng đi ra.
 
 "Đọan Thanh Nhai, Liệt Diễm Cuồng, các ngươi liên thủ với ta giết chết Gia Cát Chính Ngã."
 
 Người tới mở miệng nói.
 
 Một mình hắn không phải là đối thủ của Gia Cát Chính Ngã, cho nên mời mấy người Đoạn Thanh Nhai cùng ra tay.
 
 Đoạn Thanh Nhai gật đầu đi về phía hắn.
 
 Đứng ở bên cạnh nam tử gầy gò, ánh mắt Đoạn Thanh Nhai nhìn về phía Liệt Diễm Cuồng đang áp chế Kinh Vô Mệnh.
 
 Ánh mắt Liệt Diễm Cu5ng ngưng tụ xoay người rời đi.
 
 Chỉ là tại thời điểm hắn xoay người thì Kinh Vô Mệnh đột nhiên xuất kiếm.
 
 Kiếm khí mãnh liệt hấp dẫn ánh mắt mọi người.
 
 Xil
 
 Giờ khắc này Đoạn Thanh Nhai bên cạnh nam tử gầy gò cũng đâm trường kiếm vào trong thân thể nam tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận