Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 491: Hàn Nguyệt giáo, Thiên Sơn Phái, thất kiếm hạ sơn (2)

Chương 491: Hàn Nguyệt giáo, Thiên Sơn Phái, thất kiếm hạ sơn (2)Chương 491: Hàn Nguyệt giáo, Thiên Sơn Phái, thất kiếm hạ sơn (2)
 
 Chương 491: Hàn Nguyệt giáo, Thiên Sơn Phái, thất kiếm hạ sơn (2)
 
 "Thất kiếm hạ Thiên Sơn?"
 
 "Xem ra quý giáo có người trong Thiên Sơn Phái, không biết Tử cô nương có biết bảy thanh thần kiếm kia có đặc tính như thế nào không?”
 
 Tô Thần thì thào nói.
 
 "Thất kiếm hạ Thiên Sơn, Tô chưởng giáo hình dung rất chuẩn xác, vê phần bảy thanh thần kiếm này thế nào ta cũng không rõ lắm."
 
 "Bởi vì bảy thanh thân kiếm này do chưởng giáo Hoắc Mộc Phong lấy ra, nghe đồn bảy thanh kiếm đều có đặc tính riêng, hẳn đều là vũ khí Khí cấp, còn là Khí cấp đỉnh."
 
 Tử Hàn Nguyệt nói.
 
 "Vũ khí Khí cấp đỉnh sao?
 
 "Bọn họ chọn người thừa kế trong số những người nào?"
 
 Tô Thân không khỏi hỏi.
 
 "Lần này chọn trong thế hệ trẻ, người đạt được trường kiếm sẽ trở thành đệ tử quan môn của Hoắc Mộc Phong, từ điểm này xem ra bảy thanh trường kiếm có uy lực rất bất phàm”"
 
 Tử Hàn Nguyệt trầm giọng nói.
 
 "Thế hệ trẻ, cho dù mạnh hơn nữa thì có thể mạnh tới mức nào, không lật nổi sóng gió."
 
 Tô Thần tỏ vẻ không thèm để ý nói.
 
 Đương nhiên chỉ là ngoài miệng nói, hắn biết uy lực của vũ khí Khí cấp, không thể không đề phòng.
 
 Trong khoảng thời gian này, Tô Thần khá nhàn nhã nhưng cũn tìm hiểu rõ đẳng cấp vũ khí mà vương triều Đại Chu định nghĩa.
 
 Vũ khí bình thường, vũ khí Khí cấp.
 
 Vũ khí bình thường không có phân chia gì cả, còn vũ khí Khí cấp chia thành cấp thấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh cấp.
 
 Về phần phía trên vũ khí Khí cấp, nghe nói là Linh Bảo, nhưng chưa từng được ghi chép.
 
 Nghe Tô Thần nói, sắc mặt Tử Hàn Nguyệt hơi đổi, mở miệng nói:
 
 "Tô chưởng giáo có thể không để ý bảy người này, nhưng bảy người xuống núi đại biểu điều gì? Đại biểu Thiên Sơn Phái có tâm tư tiến vào quan nội.
 
 Tô chưởng giáo, có một số việc không thể không đề phòng!"
 
 "Lần này chúng ta muốn liên thủ với ngươi, cùng nhau bắt lấy Thiên Sơn Phái, đến lúc đó Tô chưởng giáo có thể lấy đi hai phần ba tài nguyên của Thiên Sơn Phái, còn Thiên Sơn Phái thuộc về chúng ta."
 
 "Ta nghĩ điểm này cực kỳ có lợi cho Tô chưởng giáo."
 
 Nghe Tử Hàn Nguyệt nói, Tô Thần lại không lập tức trả lời mà gõ ngón tay trên mặt bàn.
 
 Từ trong lời nói của Tử Hàn Nguyệt, ra tay với Thiên Sơn Phái có lợi cho hắn. Nhưng có một điểm dễ dàng bỏ qua.
 
 Đó chính là nếu hắn hợp tác với Hàn Nguyệt để tiêu diệt Thiên Sơn Phái, sẽ làm cho người ta cảm giác Hàn Nguyệt Giáo kết minh với Thanh Long hội.
 
 Như vậy mọi người sẽ càng thêm kiêng kị Hàn Nguyệt Giáo.
 
 "Tử cô nương, chuyện này đối với chúng ta là có lợi, có thể giúp chúng ta thanh trừ đối thủ, nhưng đối với các ngươi càng có lợi hơn nha.”
 
 "Liên thủ với Thanh Long Hội chúng ta có thể đề cao uy danh của các ngươi."
 
 "Huống hồ còn có một điểm, tại sao ta phải cùng các ngươi diệt trừ Thiên Sơn Phái."
 
 "Dù sao các ngươi thay thế Thiên Sơn Phái thì sau này chúng ta sẽ phải đối mặt với Hàn Nguyệt Giáo."
 
 Ánh mắt Tô Thần nửa mở nửa khép, chậm rãi nói.
 
 Nhưng thời điểm hắn nói chuyện, Tử Hàn Nguyệt cảm giác được áp lực nặng nề rơi vào trên người của nàng, làm nàng có chút không thở nổi.
 
 Tô Thần trở thành chưởng giáo Sơn Hà Môn và minh chủ võ lâm chín quận phương bắc.
 
 Có thể nói là ở địa vị cao một thời gian, tự thân đã hình thành khí thế.
 
 Dù sao mỗi lời nói cử chỉ của hắn đều đại biểu cho võ lâm chín quận phương bắc.
 
 Cho nên giờ phút này cho dù hắn không có phát ra khí tức cũng có thể áp chế Tử Hàn Nguyệt.
 
 Tử Hàn Nguyệt hít sâu một hơi, trong lòng kinh hãi.
 
 Lúc đầu nàng còn có thái độ khinh thường Tô Thần, nhưng bây giờ lại không còn chút nào.
 
 Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên trầm mặc.
 
 Một lát sau Tử Hàn Nguyệt dẫn đầu đánh vỡ sự trâm mặc.
 
 "Vậy không biết Tô chưởng giáo có muốn hợp tác hay không, muốn cái giá hợp tác là gì?"
 
 "Hợp tác đương nhiên có thể, bất quá tài nguyên có thể mang đi ở Thiên Sơn Phái nhất định phải thuộc về chúng ta, về phần nơi đóng quân của Thiên Sơn Phái và tài nguyên cố định thì chúng ta thì không cần”
 
 "Tô chưởng giáo, sao có thể chứ?"
 
 Nghe Tô Thần nói, Tử Hàn Nguyệt lập tức mở miệng.
 
 "Không nên vội phản bác, nơi quan trọng nhất của Thiên Sơn Phái chính là Thiên Trì, chúng ta không thể mang Thiên Trì đi, nên Thiên Trì sẽ thuộc về các ngươi, ta muốn toàn bộ tài nguyên có vấn đề sao?"
 
 "Nếu như các ngươi không thể đáp ứng, vậy chúng ta không có khả năng liên thủ."
 
 Tô Thần mở miệng nói.
 
 Tử Hàn Nguyệt nghe được sự kiên quyết của Tô Thần, trầm tư một lát rồi nói:
 
 "Được, ta đáp ứng Tô chưởng giáo."
 
 "Đây sẽ là lựa chọn chính xác của ngươi, nhưng ta biết người của Kim Phong Tế Vũ Lâu ở tái ngoại có ý muốn thống nhất Quỷ Vực, theo lý thì ngươi nên tiếp xúc với bọn họ."
 
 Sau khi Tử Hàn Nguyệt đáp ứng điều kiện, Tô Thân mở miệng hỏi.
 
 "Chúng ta sẽ không ra tay với Kim Phong Tế Vũ Lâu, cũng có thể kết minh với kẻ thù, nhưng bọn họ muốn chiếm cứ Quỷ Vực, hẳn là có ý nghĩ với tái ngoại, e là về sau sẽ trở thành đối thủ của chúng ta."
 
 Tử Hàn Nguyệt trầm giọng nói.
 
 Gần đây nàng biết được Quỷ Vực đổi chủ, Độc Cô Vô Địch của Thiên Nhai Các trở thành vực chủ Quỷ Vực, bọn họ cũng không sốt ruột.
 
 "Như vậy sao? Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, về phần đối phó với Thiên Sơn Phái như thế nào, bên ngươi an bài như thế nào chúng ta phối hợp thế ấy.
 
 "Đương nhiên nếu để người của chúng ta chết thay, vậy đừng trách ta lạt thủ tôi hoa."
 
 Tô Thân nhìn Tử Hàn Nguyệt, mắt lóe hàn quang.
 
 Tử Hàn Nguyệt đối diện với ánh mắt của Tô Thần mà lòng phát lạnh, vội vàng nói: "Tô chưởng giáo yên tâm, chúng ta còn muốn hợp tác lâu dài."
 
 "Ta đã đáp ứng nhưng còn phải thuyết phục một ít trưởng lão trong giáo, mấy ngày nữa sẽ đến bái kiến Tô chưởng giáo."
 
 Tử Hàn Nguyệt đứng dậy cáo từ rời đi.
 
 "Tiễn Tử cô nương một chút!"
 
 Tô Thần nói với Nguyên Tùy Vân.
 
 Sau khi tiễn Tử Hàn Nguyệt rời đi, Tô Thần lại nhíu mày.
 
 Trước đây ý nghĩ trong lòng hắn là dần dần lớn mạnh thế lực Quỷ Vực, sau đó áp chế Thiên Sơn Phái, nhưng không ngờ Hàn Nguyệt Giáo lại có tâm tư với Thiên Sơn Phái.
 
 Hơn nữa từ trong lời nói của Tử Hàn Nguyệt có thể nghe ra Hàn Nguyệt giáo không phải mới mưu tính chuyện này.
 
 Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Tô Thần đồng ý hợp tác với đối phương.
 
 Đương nhiên hiện giờ Tô Thần cảm thấy hứng thú nhất vẫn là bảy thanh thần kiếm của Thiên Sơn Phái.
 
 Tử Hàn Nguyệt rời khỏi Sơn Hà Môn liền tiến vào trong núi rừng.
 
 Nàng dừng lại bên một dòng suối nhỏ.
 
 Một lúc sau có tiếng xé gió dồn dập truyền đến, có hai người xuất hiện phía sau Tử Hàn Nguyệt.
 
 Là hai lão giả, một xanh một xám, bọn họ nhìn thấy Tử Hàn Nguyệt tiến lên hành lễ nói:
 
 "Thánh nữ!"
 
 "Hai vị trưởng lão, Tô Thần đã đáp ứng liên thủ với chúng ta nhưng hắn muốn tất cả tài nguyên của Thiên Sơn Phái."
 
 Tử Hàn Nguyệt nói.
 
 "Tất cả tài nguyên?"
 
 Nghe vậy, hai lão giả khẽ cau mày nói:
 
 "Hai phần ba bọn họ đều chê ít, còn muốn toàn bộ, khẩu vị của Tô Thần không khỏi quá lớn, e là giáo chủ sẽ không đáp ứng."
 
 "Ta đã đáp ứng rồi!" Hai người muốn nói gì đó nhưng Tử Hàn Nguyệt lại bình tĩnh nói:
 
 "Có thể cho người của chúng ta ở trong Thiên Sơn Phái dời đi trước. Nói như vậy Tô Thần cũng không biết."
 
 Nghe Tử Hàn Nguyệt nói, ánh mắt hai lão giả loe sáng.
 
 Phương pháp này không tệ.
 
 "Vậy chúng ta cứ dựa theo kế hoạch mà bẩm báo."
 
 Lão giả áo xanh mở miệng nói.
 
 "Tốt, nhanh chóng bẩm báo, chờ nhận hồi âm ta liền đàm phán với Tô Thần xem xuất động bao nhiêu cao thủ đối phó Thiên Sơn Phái."
 
 Tử Hàn Nguyệt nói.
 
 Lúc Tô Thần bên này đang chuẩn bị đối phó Thiên Sơn Phái.
 
 Ở tái ngoại, Thiên Sơn Phái.
 
 Trong chưởng giáo điện có không ít người hội tụ.
 
 Một nam tử áo đen đứng ở trung ương đại điện chắp tay sau lưng, chính là chưởng giáo Hoắc Mộc Phong.
 
 Hai bên đại điện là mấy người ngồi, khí tức những người này phát ra rất hùng hậu.
 
 Trong đó hai người ngồi vị trí đầu hai bên có khí tức đặc biệt mãnh liệt.
 
 Một người mặc áo xanh, bộ dạng nam tử trung niên, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, giống như bệnh nặng mới khỏi, lúc này đang nhíu mày, tràn ngập uy nghiêm.
 
 Đôi môi mỏng manh mím lại, mang đến cho người ta cảm giác đây không phải hạng người nhân từ.
 
 Người này chính là Nam Sơn chi chủ Mộ Phong Vân.
 
 Người còn lại là một lão giả áo trắng, khuôn mặt khô gầy, hai mắt khép hờ như đang ngủ, nhưng khí tức tản ra không kém Mộ Phong Vân chút nào, chính là Bắc Sơn chỉ chủ Kim Độc Di.
 
 Những người còn lại đều là trưởng lão hai mạch Nam Bắc.
 
 Giữa bọn họ có bảy người trẻ tuổi đang quỳ, chính là bảy người chọn ra từ luận võ.
 
 Bảy người này chuẩn bị tiếp nhận bảy thanh thần kiếm mà chưởng giáo Hoắc Mộc Phong ban thưởng.
 
 Sau khi có được thần kiếm, họ sẽ bước ra khỏi Thiên Sơn Phái, có nhiệm vụ giương danh Thiên Sơn Phái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận