Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 614: Uy áp, không chiến mà hàng, Giang Nam Thất Tinh Cung

Chương 614: Uy áp, không chiến mà hàng, Giang Nam Thất Tinh CungChương 614: Uy áp, không chiến mà hàng, Giang Nam Thất Tinh Cung
 
 Chương 614: Uy áp, không chiến mà hàng, Giang Nam Thất Tinh Cung
 
 Nhìn thấy người này, đôi mắt Lục Hóa Viễn khẽ động.
 
 Người này mang đến cho hắn một cảm giác cô độc, cô độc từ sâu thẳm trong đáy lòng.
 
 "Người này là ai? Có thể mang đến cho ta cảm giác khác lạ, thực lực tuyệt đối không đơn giản."
 
 Lục Hóa Viễn có chút hứng thú.
 
 Nhưng hiện tại hắn muốn bắt Nạp Lan Dung Yên cho nên cũng không đế ý tới đối phương nữa, bước nhanh về phía quán trà.
 
 Trong quán trà có nhiều người, một phần thì chờ thuyền qua sông, một phần là người buôn bán ở cửa sông, thời tiết nóng bức nên bọn họ tới quán trà nghỉ mát.
 
 Sau khi bốn người Lục Hóa Viễn tiến vào quán trà liền đi thẳng đến chỗ Nạp Lan Dung Yên.
 
 Bạch Thiên Vũ và Lãnh Hối Thiện không khỏi nhìn Lục Hóa Viễn, khẽ cau mày.
 
 "Đối phương nhắm tới chúng ta!"
 
 Hai người biến sắc, người cầm đầu mang đến cho bọn họ cảm giác áp bách cường đại, khoảnh khắc nhìn về phía đối phương, tinh khí thần giống như bị đối phương khóa chặt.
 
 “Tìm cách rời đi!"
 
 Lãnh Hối Thiện trâm giọng nói với Nạp Lan Dung Yên.
 
 Thực lực của người làm bọn họ áp lực, cho nên muốn Nạp Lan Dung Yên rời đi trước.
 
 Thấy thế, Nạp Lan Dung Yên kéo khăn che mặt nhìn quanh, tìm cơ hội chạy trốn.
 
 Hai vị tiền bối bên cạnh cảm giác được nguy hiểm, nàng ở lại đây cũng chỉ thêm phiền.
 
 "Đi sao, Nạp Lan Dung Yên, ta vì ngươi mà phải đuổi từ Kinh sư tới đây, sao có thể các ngươi thoát."
 
 "Đi theo ta có lẽ các ngươi còn toàn mạng!"
 
 "Nếu không, ta giết hai người bọn họ rồi lại mang ngươi đi!"
 
 Lục Hóa Viễn nhìn ba người, lạnh giọng nói.
 
 Ánh mắt Lãnh Hối Thiện ngưng tụ, bắt đầu súc lực, tuy rằng thực lực của hắn yếu hơn đối phương nhưng hắn là Bất Tử Thần Long, không có thói quen đầu hàng địch nhân.
 
 Bạch Thiên Vũ cũng nắm chặt trường đao ngăn cản áp lực mà Lục Hóa Viễn mang đến.
 
 Đột nhiên ánh mắt hắn ngưng tụ nhìn ra phía sau đám người Lục Hóa Viễn.
 
 Phó Hồng Tuyết đang thong thả bước vào.
 
 Tuy chưa từng gặp mặt nhưng Nguyên Tùy Vân đã cho bọn họ chân dung của Phó Hồng Tuyết, hơn nữa hắn còn cảm giác được khí tức võ học quen thuộc từ đối phương, hắn biết người tới chính là Phó Hồng Tuyết.
 
 Bầu không khí trong quán trà trở nên yên tĩnh, một ít võ giả nhìn thấy tình hình bên này liên tỏ vẻ hưng phấn.
 
 Võ giả giang hồ thích xem quyết đấu.
 
 "Chúng ta đi với các ngươi!" Bạch Thiên Vũ mở miệng nói.
 
 Phó Hồng Tuyết sẽ theo bọn họ tới Kinh sư, hiện tại không thích hợp bại lộ thân phận cho nên Bạch Thiên Vũ nhanh chóng đưa ra quyết định.
 
 Chỉ cần ra khỏi quán trà, hắn tin rằng Phó Hồng Tuyết sẽ ngăn giữa đường.
 
 Đến lúc đó có thể nhân cơ hội phản sát.
 
 Các võ giả trong quán trà nghe xong không khỏi mất hứng, vốn tưởng rằng sẽ có một trận chiến kịch liệt.
 
 Lãnh Hối Thiện ở bên cạnh Bạch Thiên Vũ cảm thấy khó hiểu, nhưng liếc mắt thấy Phó Hồng Tuyết đi vào liên hiểu được suy nghĩ của Bạch Thiên Vũ.
 
 Về phần Nạp Lan Dung Yên, nàng vẫn còn khó hiểu.
 
 Tuy rằng không tiếp xúc với Lãnh Hối Thiện và Bạch Thiên Vũ nhiêu lắm, nhưng nàng cũng biết hai người là loại người thế nào.
 
 Chắc chắn không bao giờ đầu hàng.
 
 Nhưng tình huống hiện tại lại nằm ngoài dự liệu, khiến nàng bất ngờ.
 
 Tròng mắt nàng chuyển động, nàng muốn rời đi, không thể để bị bắt, một khi bị bắt thì Bạch Sầu Phi sẽ gặp nguy.
 
 Nàng biết Bạch Sầu Phi vì phát triển Kim Phong Tế Vũ Lâu đã cố gắng biết bao.
 
 Cho nên nàng tuyệt đối không thể bị bắt.
 
 "Thực lực của đối phương quá mạnh, chúng ta không phải đối thủ, nhưng mà ngươi không cần lo lắng, người chúng ta chờ đã đến, ở đây nhiều người không tiện ra tay."
 
 "Ra khỏi quán trà, người nọ sẽ giúp chúng ta!"
 
 Bạch Thiên Vũ cúi đầu truyền âm cho Nạp Lan Dung Yên.
 
 Nạp Lan Dung Yên nghe xong ngẩng đầu mở miệng nói:
 
 "Ta cũng đi theo ngươi, nhưng ta muốn biết các hạ là ai?"
 
 Nạp Lan Dung Yên nhìn Lục Hóa Viễn.
 
 "Lục Hóa Viễn, các ngươi đã ra một quyết định chính xác!"
 
 Lục Hóa Viễn mở miệng nói.
 
 Thực lực giữa bọn họ chênh lệch quá lớn, ba người liên thủ cũng không nhất định qua được hai ba chiêu.
 
 Rời đi với hắn mới là lựa chọn chính xác nhất của bọn họ, rất thức thời.
 
 "Đi thôi"
 
 Thực lực của ba người yếu hơn Lục Hóa Viễn nhiều nên hắn không cần dùng thêm thủ đoạn khống chế gì.
 
 Người thông minh sẽ không chạy trốn.
 
 Ba người đứng dậy đi ra khỏi quán trà.
 
 Lục Hóa Viễn theo sau ba người, lúc đi ngang qua Phó Hồng Tuyết liền nói. "Tại hạ Sở Thiên Đường Lục Hóa Viễn, nếu vị huynh de này muốn đến Kinh sư, đây là lệnh bài của ta, có thể đến Sở Thiên Đường tìm tai"
 
 Lục Hóa Viễn móc ra một tám lệnh bài.
 
 Phó Hồng Tuyết không nhìn lệnh bài, chậm rãi vào bàn ngồi.
 
 "Lão bản, cho ta một ấm trài"
 
 Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo.
 
 "Ngươi, ngươi dám vô lễ với đại nhân!"
 
 Người bên cạnh Lục Hóa Viễn thấy thế quát to.
 
 Lục Hóa Viễn vội vàng ngăn cản đối phương.
 
 "Đi thôi!"
 
 Phó Hồng Tuyết khiến hắn thấy hứng thú nên muốn mời chào, đối phương không phải nể tình thì hắn cũng không cần lãng phí thời gian.
 
 Một đám người rời khỏi quán trà.
 
 Phó Hồng Tuyết uống ba chén trà xong, lấy ra mấy đồng xu đặt trên bàn rồi chậm rãi đứng dậy.
 
 Lúc này, trong một gian phòng ở tầng trên của quán trà.
 
 Có bốn nam tử trẻ tuổi và một nữ tử áo xanh xinh đẹp, nhưng sắc mặt lại có chút lạnh.
 
 Đôi mắt sáng ngời của nàng đang nhìn Phó Hồng Tuyết đứng dậy.
 
 "Hiểu Huyên, chỉ là một người què, không đáng để ngươi chú ý."
 
 Nam tử bên cạnh nàng mở miệng nói.
 
 "Ngươi biết người kia là ai không?"
 
 Nữ tử nhìn sang nam tử, mở miệng nói, giọng nói trong trẻo nhưng có chút lạnh lùng.
 
 "Ngươi nói người vừa mới ép ba người kia đi theo sao?”
 
 "Hai người kia thật sự hèn nhát, vậy mà không dám ra tay, cứ ngoan ngoãn di theo.”
 
 Nhắc đến Lục Hóa Viễn, nam tử còn lại không khỏi nói, trong ánh mắt còn mang theo sự khinh thường.
 
 Vừa rồi bọn họ còn muốn xem kịch.
 
 Không nghĩ tới cuối cùng mấy người Bạch Thiên Vũ lại ngoan ngoãn rời đi, không có ý định động thủ.
 
 "Nếu ngươi biết người nọ là ai, ngươi cũng sẽ ngoan ngoãn đi theo đối phương."
 
 Thanh y nữ tử lạnh giọng nói.
 
 "Lục Hóa Viễn, người Sở Thiên Đường Kinh sư, thực lực chỉ đứng sau tổng đường chủ, mười lăm năm trước bước vào Thiên Nhân cửu nạn, nghe đồn ba năm trước đã đến Hải Cảnh cảnh."
 
 "Không đi theo đối phương, chẳng lẽ để cho đối phương ra tay đánh giết sao?"
 
 "Người được cao thủ như vậy nhìn trúng có thể đơn giản sao?"
 
 Nữ tử áo xanh nói.
 
 Nữ tử tên là Tân Hiểu Huyên, chính là nữ nhi của cung chủ Thất Tinh Cung Giang Nam. Thế lực võ đạo Giang Nam ngoại trừ các gia tộc còn có thế lực giang hồ, nhất tự, hai điện, tam cung, tứ môn, ngũ phải.
 
 Thất Tinh Cung là một trong ba cung.
 
 Có thể thấy được địa vị của Tần Hiểu Huyên.
 
 Đây cũng là nguyên nhân nàng biết tới Lục Hóa Viễn.
 
 Nghe Tần Hiểu Huyên nói như thế, bốn người còn lại đều biến sắc, địa vị của bọn họ không bằng Tần Hiểu Huyên nhưng cũng có chút kiến thức.
 
 Thế lực Kinh sư cũng không phải đơn giản như vậy, huống hồ mười lăm năm trước đối phương đã bước vào Thiên Nhân Cửu Nan, e là bây giờ thật sự đã bước vào Hóa Hải.
 
 “Chúng ta đi gặp người kial"
 
 Tần Hiểu Huyên đứng dậy đi xuống dưới lầu, những người còn lại cũng nhao nhao đi theo.
 
 Nhưng lúc các nàng ra khỏi quán trà thì Phó Hồng Tuyết đã biến mất.
 
 ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận