Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 1106 - Lý Tầm Hoan, Đại Trưởng Lão của Bất Lão Đường



Chương 1106 - Lý Tầm Hoan, Đại Trưởng Lão của Bất Lão Đường




Không có hồi đáp.
Khi vừa định bước vào con đường tối tăm phía trước, đột nhiên từ trong đường hầm, một đàn dơi bất ngờ bay vọt ra.
Vút!
Nguyên Tùy Vân khẽ phát ra một tiếng lệnh, ngay lập tức đàn dơi đang bay loạn xạ dừng lại giữa không trung, đôi mắt đỏ rực của chúng hoảng sợ nhìn về phía Nguyên Tùy Vân.
“Chủ thượng, vừa rồi trong đại điện này còn có một người nữa, đã đi theo Tử Hàn Nguyệt rời đi.”
"Ta cũng cảm nhận được."
“Dựa vào khí tức ẩn giấu, kẻ đó có thực lực còn mạnh hơn hai người vừa nãy!”
Vừa dứt lời, Tô Thần liền bước chân vào thông đạo, nhưng đôi mày chợt cau lại khi nhìn thấy phía trước có một chiếc trường bào đen bị vứt bỏ.
"Đúng là kẻ tinh ranh, phát hiện thật nhanh!"
Tô Thần cúi đầu nhìn trường bào đen nằm trên mặt đất.
Có vẻ như Tử Hàn Nguyệt đã phát giác ra rằng hắn đã đánh ấn ký truy tung lên người nên mới cố ý vứt bỏ áo choàng đen để đánh lạc hướng.
“Chủ thượng, đám dơi này của ta có thể theo dấu Tử Hàn Nguyệt!”
Nguyên Tùy Vân nhìn đàn dơi trước mặt mà nói.
"Rất tốt."
“Đi dò xét một chút, xem có nơi nào cất giấu bảo vật hay không!”
Dù đã lấy được một cái đỉnh đá, nhưng chỉ nhiêu đó thì Tô Thần chưa thấy đủ. Có Nguyên Tùy Vân điều khiển bầy dơi, sẽ không khó để tìm thấy nơi cất giấu bảo vật trong bí quật này.
Nguyên Tùy Vân khẽ phẩy tay, bầy dơi tức khắc quay lại đường hầm phía trước.
Hai người tiếp tục tiến bước dọc theo thông đạo.
Lúc này, tại một nơi khác, Tử Hàn Nguyệt đã cởi bỏ chiếc áo choàng đen, thân khoác một bộ y phục màu tím.
“Không ngờ lại bị theo dõi…”
Tử Hàn Nguyệt thở dài, trầm ngâm nói.
“Nhưng giờ người của Bất Lão Đường đã chết, ta có nên tiếp tục tiến tới nơi đó một mình?”
Nàng lo lắng, trong lòng đầy băn khoăn.
Ngay khi bước chân vào nơi này đã bị theo dõi nên nàng cảm thấy chuyến đi này tiềm ẩn không ít nguy hiểm.
"Ngươi muốn từ bỏ?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, từ trong bóng tối của vách núi, một bóng đen hiện ra.
“Các ngươi luôn bám theo ta?”
Ánh mắt Tử Hàn Nguyệt sắc lạnh nhìn thẳng vào đối phương.
"Chúng ta làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng người của Hàn Nguyệt Giáo được? Nào, đi thôi, chúng ta phải đến được nơi đó đúng thời gian!"
Người nọ cất giọng lạnh nhạt.
Nghe vậy, Tử Hàn Nguyệt chỉ đành đứng dậy, quan sát xung quanh rồi tiến về phía trước.
Tuy nhiên, cả hai không nhận ra rằng trên cao có một bầy dơi đang lặng lẽ treo ngược.
Ra khỏi đường hầm, Tô Thần ngước nhìn quang cảnh xung quanh, thấy những nhánh thông đạo kéo dài tứ phía.
“Có vẻ như Tử Hàn Nguyệt đến đây có mục đích, nhưng mục đích gì thì chưa rõ…”
Tô Thần cau mày, tiếp tục theo dõi.
Bí Long Quật rộng lớn đến nỗi nếu tự mình mò mẫm tìm kiếm thì quả thật là chuyện hoang đường. Vì vậy, Tô Thần không có ý định biến nơi này thành lãnh địa riêng.
Bí Long Quật không chỉ là nơi cất giấu bảo vật của Đại Sở Vương Triều, mà còn là nơi chuẩn bị quân lương để phòng bị cho những biến cố bất ngờ.
Lần này nhờ có bầy dơi chỉ dẫn, hai người tiến bước chậm rãi hơn, để tránh bị đối phương phát hiện.
Ở những khu vực khác, có không ít võ giả đứng trước các thông đạo, bực tức mắng chửi.
"Chỗ quái quỷ gì vậy!"
"Bảo vật đâu, sao chỉ toàn đường hầm?"
Tiếng chửi bới không ngừng vang lên.
"Đúng vậy!"
Người khác cùng đồng tình, cũng phẫn nộ cất lời.
Bọn hắn đã loanh quanh suốt nửa ngày trời mà chẳng thấy bóng dáng bảo vật đâu.
Bỗng nhiên có kiếm quang lóe lên. Kèm theo đó là huyết khí nồng nặc, một nhóm người thân mặc huyết bào từ trong bóng tối bước ra.
Nhìn máu tươi tuôn trào trên mặt đất, mấy kẻ này không nhịn được liếm nhẹ khóe môi, nhưng rồi nhanh chóng ẩn nấp rời đi.
Những vệt máu trên mặt đất từ từ lan rộng, máu tươi ngấm vào đất, bốc lên mùi tanh nồng nặc khắp không gian.
Không chỉ riêng chỗ này.
Ở nhiều nơi khác cũng diễn ra cảnh tương tự.
“Các ngươi là ai, tại sao lại tập kích chúng ta?”
Một người dùng trường đao đỡ lấy kiếm của đối phương rồi vung tay phản đòn, nhưng lưỡi đao chỉ kịp rạch toạc lớp áo choàng, để lộ lớp da bên dưới, giống như da cóc, đầy những nốt sần sùi. Lưỡi đao chém vào da bị bật ngược lại.
Phập!
Một tiếng động vang lên, cổ họng hắn bị mũi kiếm đâm xuyên.
Trong một khoảng không gian rộng lớn với những hành lang đá chằng chịt, Lý Tầm Hoan và A Phi đang tiến bước.
“Đại ca, không ngờ nơi đây lại có thêm một hành lang đá, mà đường này lại quá dài, còn xung quanh có vô số lối ra, muốn tìm đến trung tâm Bí Long Quật, e là không dễ dàng!”
A Phi nghiêm nghị nói.
"Không sao, chỉ cần theo ta là được."
Lý Tầm Hoan điềm tĩnh đáp, dạo gần đây hắn dung hợp với Hư Vô Chi Tâm, cảm ngộ về không gian càng thêm sâu sắc.
Dù đang ở trong lòng núi, nhưng hắn vẫn có thể nắm rõ tình hình xung quanh.
Cả hai tiếp tục tiến bước.
“Ừm!”
Đột nhiên, A Phi khẽ động, thanh kiếm trong tay lóe sáng.
Phập!
Một luồng huyết quang bắn ra từ bóng tối.
Hai người tiến lại gần, thấy trên mặt đất là một thân ảnh mặc huyết bào, cổ họng còn rỉ máu, đang nằm bất động.
A Phi vừa rồi đã tung kiếm, đường kiếm sắc bén xé rách yết hầu đối thủ.
“Huyết bào, chẳng phải là người đã cùng vào đây với chúng ta?”
A Phi nói, rồi dùng kiếm vén lớp áo của đối phương lên.
Dưới lớp áo, da tên này giống như da cóc, trông vô cùng quái dị và đáng sợ.
“Da của hắn sao lại giống dã thú?”
A Phi cau mày quan sát.
“Đây hẳn là người của Bất Lão Đường, kết quả từ việc sử dụng máu dã thú để tu luyện. Xem ra lần này Bí Long Quật mở ra, có bàn tay Bất Lão Đường nhúng vào!”
“Chúng ta có nên liên lạc với Chủ thượng, xem tình hình bên đó thế nào không?”
Lý Tầm Hoan gật đầu.
A Phi nhanh chóng liên hệ với Nguyên Tùy Vân.
“Đại ca, bên Chủ thượng cũng gặp phải những kẻ này, nhưng Chủ thượng lại đang theo dõi Tử Hàn Nguyệt của Hàn Nguyệt Giáo.”
“Nguyên Tổng Quản bên đó có thể điều khiển bầy dơi trong bí quật, bầy dơi có thể dẫn lối để chúng ta hội ngộ với Chủ thượng. Đại ca có muốn chúng ta hợp lực với Chủ thượng không?”
“Chưa cần thiết, thực lực của Chủ thượng có thể tự xoay sở được. Chúng ta hãy tiến thẳng đến trung tâm bí quật trước.”
Lý Tầm Hoan nói rồi tiếp tục tiến lên.
Cuối hành lang đá là một bệ đá cao khoảng năm trượng.
Trên bệ đá là một cánh cửa đá khổng lồ, trước cửa có hai bóng người đang đứng.
Cả hai đang chăm chú nhìn vào cửa đá, chưa vội đẩy cửa vào.
Dường như nhận ra Lý Tầm Hoan và A Phi đang tiến đến, hai người đồng loạt quay đầu lại.
Lý Tầm Hoan cảm nhận được ánh mắt của họ, nhưng chỉ bình thản tiếp tục đi tới.
A Phi đi bên cạnh hắn, thần sắc căng thẳng, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Trong số hai người đối diện, có lão giả tỏa ra sát khí nồng đậm khiến A Phi cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Hai người bước lên bệ đá, Lý Tầm Hoan không để ý đến hai kẻ trước mặt mà chỉ chăm chú nhìn vào cánh cửa đá.
Cánh cửa đá toát lên vẻ nặng nề, u ám.
“Nhị vị không định vào trong sao?”
Lý Tầm Hoan quay sang, khẽ hỏi hai người bên cạnh.
“Nếu các hạ muốn vào thì cứ tự nhiên, đây là một trong năm cánh cửa của Bí Long Quật, bên trong có lẽ cất giấu thứ vô cùng giá trị.”
Lão giả nọ đáp lời, giọng có chút nhắc nhở.
“Xem ra lão tiên sinh rất hiểu biết về Bí Long Quật.”
Lý Tầm Hoan mỉm cười nhìn lão giả, rồi quay người, dùng lực đẩy nhẹ cánh cửa trước mặt.
Cánh cửa đá nặng trĩu, phát ra tiếng rít chói tai, từ từ mở ra. Một luồng khí tức cổ xưa, tựa như đã bị phong bế từ rất lâu lập tức xộc thẳng vào mặt.
Sau cửa đá, một màn đen u tối bao phủ, chẳng có chút ánh sáng nào, bóng tối dày đặc đến nỗi khiến người ta không khỏi rùng mình.
Lý Tầm Hoan khẽ động ánh mắt.
Hắn dõi thẳng về phía trước, không nhìn thấy cảnh vật phía sau cửa, bởi lẽ ngay trước mặt hắn là một bóng người to lớn, khoác trên mình bộ giáp sắt.
Đôi tay khổng lồ của y nắm chặt một thanh trường đao cắm sâu vào mặt đất.
Lão giả đứng cách đó không xa, nhìn thấy bóng người khoác giáp sắt, ánh mắt vốn âm u đục ngầu bỗng lóe lên tia sáng kỳ lạ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận