Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 55:Dam máu, âm sát khí

Chương 55:Dam máu, âm sát khíChương 55:Dam máu, âm sát khí
 
 Chương 55: Đẫm máu, âm sát khí
 
 Ánh mắt Mộc Thanh Tuyết trở nên lạnh lẽo quét một vòng chung quanh.
 
 Đột nhiên nàng bỗng nhiên một tiếng kêu to, thân hình lướt về phía hai con ngựa.
 
 Trong khoảnh khắc lướt tới nàng phóng thích kiếm khí giống như lôi đình tập kích một người đang thoát đi với tốc độ cực nhanh.
 
 Mộc Thanh Tuyết có thực lực rất bất phàm.
 
 Người đang thoát đi thấy thế đưa bàn tay trực tiếp chụp vào lôi đình kiếm quang.
 
 Đang đang đang.
 
 Người nọ dùng bàn tay tiếp được kiếm chiêu Mộc Thanh Tuyết.
 
 Mộc Thanh Tuyết nhìn chằm chằm.
 
 Trên tay đối phương có một tầng ô quang bao phủ, là một đôi bao tay kim khí, cực kỳ kiên cố.
 
 Lúc này đối phương đang dùng ánh mắt âm lãnh nhìn Mộc Thanh Tuyết.
 
 Mộc Thanh Tuyết không có dừng lại, tiếp tục xuất kiếm, người nọ cũng nắm chặt bàn tay.
 
 Nắm tay cùng với trường kiếm của Mộc Thanh Tuyết va chạm với nhau.
 
 Oanhl
 
 Trường kiếm và nắm tay va chạm sinh ra khí kình mãnh liệt ma sát với không khí tạo ra tiếng nổ mạnh, hình thành khí lãng thổi quét chung quanh.
 
 "Tiểu nha đầu có thực lực không tồi, tuổi trẻ thế này mà đã đạt tới Tiên Thiên đỉnh, nhưng muốn giao thủ với ta thì ngươi còn kém một chút!"
 
 "Bất quá chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, không phải ra tay với ngươi."
 
 Nói xong, thân hình tên này nhanh chóng lướt về phía xa, chạy mất.
 
 Hai người đang giao thủ kịch liệt với Đỗ Phi Võ cũng nháy mắt chấn Đỗ Phi Võ lui ra rồi xoay người nhanh chóng thoát đi.
 
 Tốc độ cực nhanh.
 
 Giống như mục đích bọn họ tới nơi này không phải ra tay giết người mà là giết ngựa.
 
 "Này!"
 
 Nhìn ba người nhanh chóng thoát thân.
 
 Mộc Thanh Tuyết nhíu chặt mày.
 
 Đại hán Đỗ Phi Võ tiến đến bên cạnh Mộc Thanh Tuyết.
 
 "Đối phương muốn kéo dài thời gian chúng ta đến Khánh Thành sao?"
 
 Đỗ Phi Võ trâm giọng nói.
 
 "Han là như thế, hiện tại chúng ta liền đi!"
 
 Mộc Thanh Tuyết không nói thêm gì, ngựa đã tử vong, hiện tại bọn họ chỉ có thể đi bộ tới Khánh Thành.
 
 Chỉ là sau khi bọn họ đi rồi có một lão giả xuất hiện đuổi theo ba người kia.
 
 Không bao lâu sau.
 
 Ba người lúc trước rời đi đã ngã xuống trong vũng máu.
 
 Chỗ yết hầu của bọn họ đều có một vết kiếm, máu tươi từ bên trong phun ra, nhuộm đẫm mặt đất.
 
 Chiều tà dần buông!
 
 Tô Thần cùng Liễu Vô Mi ngồi xe ngựa đi đến Tần Thúy sơn.
 
 Liễu Vô Mi lấy bản đồ ra xem xét một phen, vội vàng nói với lão giả đánh xe:
 
 "Lưu lại nơi này chờ chúng ta, chúng ta vào núi một chuyến!"
 
 Nhìn núi rừng rập rạp trước mặt, Tô Thần mở miệng nói:
 
 “Chúng ta không ngại, sáng sớm ngày mai vào núi."
 
 Tuy rằng tiếp nhận thân thể này nhưng ý thức an toàn trên hết của Tô Thần vẫn cắm rễ trong tư duy.
 
 Đây là tư tưởng, trong thời gian ngắn không cách nào thay đổi.
 
 "Ngươi quý trọng mạng mình vậy sao? Đây cũng không phải là đạo tu hành của võ giải"
 
 Liễu Vô Mi nhìn Tô Thần nói.
 
 Tô Thân này mang đến cho người ta một cảm giác, chính là thật sự có chút cẩu.
 
 "Quý mạng là vì muốn tu hành càng lâu nha, đặt mình vào trong vòng nguy hiểm, ta không quá nguyện ý.
 
 "Đương nhiên sự tự tin của Liễu phu nhân ngươi chủ yếu đến từ chính thực lực của mình, nếu phu nhân có thực lực giống như ta, ta nghĩ phu nhân cũng sẽ không tùy tiện vào núi."
 
 Tô Thần nhìn Liễu Vô Mi nói.
 
 "Ta sẽ bảo hộ ngươi, cho nên ngươi không cần lo lắng!"
 
 "Ngươi như vậy sợ tay sợ chân, rất khó trở thành cường giả."
 
 Nói xong, thân hình Liễu Vô Mi chợt lóe hướng về phía núi sâu.
 
 Tô Thân cũng chỉ đành đi theo.
 
 Hai người nhanh chóng di chuyển một thời gian mới tới nơi đánh dấu trên bản đồ.
 
 Nhìn một hẻm núi đen nhánh trước mặt.
 
 Tô Thần mở miệng nói:
 
 "Hẳn ở nơi đó, nhưng mà hình như lối vào có nhân thủ của Lôi Đường trông coi, chúng ta làm thế nào đi vào!"
 
 "Giết bọn họ sao?"
 
 Nghe được Tô Thần nói, Liễu Vô Mi bên cạnh có chút sửng sốt.
 
 Vừa rồi còn rất cẩu.
 
 Nhưng tới nơi này liền muốn giết người, thay đổi cũng quá nhanh đi.
 
 "Hiện tại ta có chút hoài nghi tin tức của ngươi, bất kể là Huyết Ma hoa hay đài sen Ngũ phẩm đều là bảo vật khó có được."
 
 "Như thế nào lại để đám võ giả bình thường này trông coi đây?"
 
 Liễu Vô Mi cau mày nói.
 
 "Có khả năng rất nhiều người đều nghĩ như ngươi, đây có lẽ chính là chỗ thông minh của bọn họ, nếu chúng ta đã tới thì cứ vào xem di
 
 "Bản đồ ta đã xem qua, ở phía sau sơn cốc là một vách đá, với thân thủ của ngươi hẳn là có thể mang theo ta rơi xuống sơn cốc."
 
 Tô Thần nhìn Liễu Vô Mi nói.
 
 "Đi
 
 Liễu Vô Mi gật gật đầu, nếu tới roi chắc chắn phải vào xem một lần.
 
 Chỗ mà Tô Thần nói nàng cũng nhìn thấy trên bản đồ.
 
 Liễu Vô Mi trực tiếp ôm Tô Thần trượt theo vách đá rơi xuống một sơn cốc.
 
 "Thật là lạnh!"
 
 Thời điểm rơi xuống, Tô Thần không khỏi thốt lên.
 
 Đương nhiên cỗ hơi thở lạnh lẽo tiến vào trong cơ thể Tô Thần thì lại bị hàn băng chỉ khí trong thân thể hắn tiêu trừ hết.
 
 "Đây là âm sát khí, sao trong sơn cốc này lại có âm sát khí nông đậm thế này!"
 
 Cảm giác được hơi thở chung quanh, Liễu Vô Mi nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận