Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 504: Dùng độc một cách quỷ dị, lại chết một nửa

Chương 504: Dùng độc một cách quỷ dị, lại chết một nửaChương 504: Dùng độc một cách quỷ dị, lại chết một nửa
 
 Chương 504: Dùng độc một cách quỷ dị, lại chết một nửa
 
 Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước.
 
 Những thủ vệ chôn thi thể cũng nhanh chóng theo sau, chạng vạng tối, đoàn người tới trước một trấn nhỏ.
 
 Trấn nhỏ tên Tống Nguyên Trấn, cũng có không ít người xe ra vào, người qua lại ăn mặc cũng không tệ, có thể thấy được trấn nhỏ này cũng tương đối giàu có.
 
 "Thế tử, chúng ta đến trấn nhỏ rồi, muốn tiến vào sao?"
 
 Tào Mãng tới trước xe ngựa Nhiếp Trùng, nói.
 
 "Vào trong, làm sao mà không vào chứ, ta muốn xem xem những người đó có ra tay với ta vào buổi tối hay không!"
 
 Nhiếp Trùng trầm giọng nói.
 
 “Tuân lệnh!"
 
 Tào Mãng nhận được mệnh lệnh dẫn đoàn xe hướng vào trong trấn nhỏ.
 
 Bên cạnh cổng trấn, Thôi Vũ Hổ và Ngũ Độc Đồng Tử đứng một chỗ, đi theo đám người sau đoàn xe tiến vào.
 
 Lộc cộc! Lộc cộc!
 
 Khi đoàn xe qua cổng trấn, còn chưa chạy được mấy thước.
 
 Bỗng có ba tiếng kêu thảm thiết vang lên, bàn tay ba người mai táng năm cỗ thi thể trước đó bắt đầu thối rữa, tốc độ thối rữa rất nhanh, trong nháy mắt đã làn ra toàn thân, cả ba từ trên lưng ngựa ngã xuống.
 
 Bọn họ đau đớn lăn lộn trên mặt đất không liền tắt thở, hơn nữa thân thể bắt đầu sinh mủ, trong thời gian ngắn ngủi, thi thể ba người chỉ còn lại một đống xương trắng.
 
 Người đi đường hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng này, nhao nhao tránh xa.
 
 Một ít người to gan thì ở lại ven đường quan sát, một ít người nhát gan nhanh chóng rời đi, chuyện thế này vẫn không nên nhìn mới thỏa đáng.
 
 Bên trong xe ngựa.
 
 Sắc mặt vốn nhẹ nhàng của Nhiếp Trùng trở nên âm trầm.
 
 "Tiếp tục đi!"
 
 Hắn phát lạnh lùng phát ra mệnh lệnh.
 
 Đầu lĩnh Tào Mãng nghe vậy tiếp tục tiến về phía trước, về phần ba bộ xương trắng thì không có người thu dọn.
 
 Người phụ trách quét dọn đường phố nhìn ba bộ xương trắng, căn bản cũng không dám tiến lại gần.
 
 "Đi xử lý đi, nếu không chặt đầu ngươi!"
 
 Một tên thủ vệ lớn tiếng nói với một lão giả quét dọn. Bọn ho không muốn chết, cho nên chỉ có thể bắt người khác đi dọn.
 
 Lão giả chỉ có thể kéo xe nhỏ, lòng run sợ dùng xẻng xúc ba bộ xương trắng vào xe đựng rác.
 
 Bọn họ không biết năng lực dùng độc của Ngũ Độc Đồng Tử đã đến trình độ lô hỏa thuần thanh, ăn cùng một loại bánh bao, hắn muốn người nào chết thì người đó sẽ chết, không ảnh hưởng tới kẻ khác.
 
 Cho nên tiếp xúc với ba bộ xương trắng này cũng không có việc gì.
 
 Xe ngựa nhanh chóng đi vào trong một khách điếm xa hoa nhất trấn nhỏ.
 
 "Đến đại sảnh ăn chút gì đó!"
 
 Nhiếp Trùng mang theo nha hoàn cùng người áo xám xuống khỏi xe ngựa.
 
 Đối phương liên tục để cho hắn tổn thất nhân thủ, đến bây giờ còn chưa tra ra thủ đoạn hạ độc, biết được người hạ độc có thủ đoạn không tâm thường cho nên hắn muốn ở đại sảnh khách điếm ăn cơm.
 
 Lúc này, trong một gian phòng phía trên đại sảnh, Thôi Vũ Hổ và Ngũ Độc Đồng Tử nhìn mấy người tiến đến ăn cơm.
 
 "Lần này dự định để cho hết mấy người!"
 
 Thôi Vũ Hổ nhìn Ngũ Độc Đồng Tử nói.
 
 "Lần này ta muốn chết thêm một nửa, ta nghĩ làm như vậy bọn họ sẽ càng thêm khủng hoảng!"
 
 Ngũ Độc Đồng Tử lạnh giọng nói.
 
 "Chết một nửa tốt, bất quá chúng ta không thể kéo dài thời gian, căn cứ theo ta dò xét thì trong khách điếm còn có người, có khả năng bọn họ cũng đến vì Nhiếp Trùng."
 
 Thôi Vũ Hổ nói.
 
 "Phải chú ý bọn họ một chút, đừng để cho bọn họ phá hỏng kế hoạch của chúng ta, năm tang độc của ta mới tới tầng thứ ba, thêm hai tâng nữa là thể mang Nhiếp Trùng đi, không thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn."
 
 Ngũ Độc Đồng Tử trầm giọng nói.
 
 "Tuy rằng thực lực huynh đệ Tào gia không được tốt lắm, nhưng năng lực che dấu để theo dõi người khác cũng không tệ lắm!"
 
 Thôi Vũ Hổ nói.
 
 Trong đại sảnh, Nhiếp Trùng và người áo xám ngồi ngay ngắn trên một cái bàn, một ít thủ vệ liên tục ngồi xuống.
 
 Tiểu nhị lập tức cầm thực đơn đi tới bên này.
 
 "Thế tử, có muốn ăn gì không?”
 
 "Tiểu nhị, lên một phàn đồ ăn chiêu bài của các ngươi và chút rượu, mỗi bàn đều giống nhaul"
 
 Nhiếp Trùng mở miệng nói.
 
 Hôm nay bị người theo dõi, còn là cao thủ dùng độc, hắn không có tâm trạng ăn uống lắm.
 
 "Được rồi!"
 
 Tiểu nhị vừa nghe liên nhanh chóng lui về phía sau.
 
 Chỉ trong chốc lát. Trên bàn bọn họ bày đầy thức ăn và rượu.
 
 Hai thị nữ đứng cạnh Nhiếp Trùng bắt đầu nghiệm độc, sau khi lần lượt nghiệm độc xong hai người còn ăn mỗi món một miếng sau đó đứng sau lưng Nhiếp Trùng.
 
 "Thế tử, không có vấn đề!"
 
 Một lúc sau hai thị nữ đồng thời nói.
 
 Bọn họ còn để cho tiểu nhị ăn thử, tiểu nhị ăn vào cũng không thành vấn đề.
 
 Xong hết mấy người mới thả lỏng mà ăn uống.
 
 Lúc này trong một gian phòng.
 
 Có hai nam một nữ đang ngồi nhìn về phía trong đại sảnh, vẻ mặt nghiêm túc, đặc biệt là thiếu nữ áo xanh chừng mười lăm mười sáu tuổi, dáng người tinh tế, đôi mắt sáng ngời giống như ngôi sao nhưng khi nhìn về phía Nhiếp Trùng lại tràn ngập hận ý.
 
 Trong tay nàng có một thanh trường kiếm, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm giống như muốn lao ra chém chết đối phương.
 
 Chỉ là hình như nàng đang kiêm chết sát ý, tránh để lộ ra.
 
 "Khinh Linh biểu muội, hiện tại không phải lúc động thủ, cần phải khắc chế, động chút sẽ có thể bị đối phương phát hiện.'
 
 "Người áo xám bên cạnh hắn Hỗn huyết thủ Thành Võ, công pháp bàn tay cực cao, tu hành Hỗn Nguyên công, một thân nội lực cực kỳ cường hãn, nghe đồn sắp bước vào Thiên Nhân thất nạn!"
 
 "Còn có Tào Mãng, một trong ba đại thống lĩnh của Liệt Vũ Vương phủ, thực lực ở Thiên Nhân ngũ nạn. Ba người chúng ta không phải đối thủ."
 
 Một thanh niên áo trắng bên cạnh nữ tử mở miệng nói.
 
 "Biểu muội, hình như không phải mình chúng ta muốn mạng của bọn họ, vừa có tin tức truyền đến nói bọn họ gặp phải cao thủ dùng độc, nhóm thứ nhất chết năm người, nhóm thứ hai chết ba người!"
 
 "Là một cao thủ rất mạnh, ta phỏng chừng bọn họ còn muốn giết tiếp!"
 
 Một người khác mở miệng nói.
 
 Trong lúc hắn nói thì mấy tên thủ vệ đang há to miệng uống rượu đột nhiên ôm lấy cổ mình, bắt đầu sùi bọt mép ngã trên mặt đất, thống khổ rên rỉ, giống như mấy người lúc trước ngã trên lưng ngựa xuống.
 
 Thấy cảnh này, mọi người kinh hãi nhanh chóng rời xa bàn ăn.
 
 Mắt nhìn chằm chằm mấy người ngã trên mặt đất, tràn ngập hoảng sợ.
 
 Trên mỗi bàn đều có một hai người gặp tình huống như vậy, những người khác không có vấn đề gì.
 
 Nhiếp Trùng ngồi ngay ngắn, sắc mặt có chút trắng bệch, sự tình hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
 
 Ôi!
 
 Đúng vào giờ khắc này, một thị nữ bên cạnh hắn cũng ôm cổ rồi gã xuống, tương tự như những người khác, không bao lâu sau tắt thở.
 
 Bầu không khí trong đại sảnh trở nên ngưng trọng.
 
 Nhìn thị nữ ngã xuống đất. Nhiếp Trùng kinh hãi không thôi, ngay cả người áo xám luôn bình thản bên cạnh hắn cũng bắt đầu tỏ vẻ ngưng trọng.
 
 Vừa rồi thị nữ không làm gì, chỉ ăn đồ ăn trên bàn thôi.
 
 Hắn giơ tay bắt lấy thị nữ còn lại rót khí kình vào trong cơ thể đối phương điều tra.
 
 "Không có dấu hiệu trúng độc!"
 
 "Thế tử, đối thủ rất mạnh, chúng ta cần trợ giúp!"
 
 Hắn trâm giọng nói.
 
 Thủ đoạn dùng độc của đối phương quá lợi hại, bọn họ không ngăn được.
 
 Trên lầu, ba người nhìn thấy cảnh này liền nhìn nhau, trong mắt tràn ngập kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận