Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 506: Nguy hiểm tới gần

Chương 506: Nguy hiểm tới gầnChương 506: Nguy hiểm tới gần
 
 Chương 506: Nguy hiểm tới gần
 
 Hai người kia ta không biết, nhưng tiểu cô nương có vận đạo không tệ, hẳn là không chết được.
 
 Nữ tử váy trắng mở miệng nói.
 
 AI AI AI
 
 Ngay tại thời điểm các nàng nói chuyện với nhau, bỗng có tiếng kêu thảm thiết từ đoàn người Nhiếp Trùng vừa tiến về hậu viện truyền tới.
 
 "Bên bọn họ lại có người chết, ngươi nói xem lần này còn lại mấy người đây."
 
 Vân Tịch tiên tử nói.
 
 "Chúng ta đi xem liền biết nha."
 
 Nữ tử váy trắng mở miệng nói.
 
 Nói xong đứng dậy đẩy cửa phòng ra tiến về phía hậu viện.
 
 Khi các nàng tới hậu viện, trên mặt đất có hơn mười bộ thi thể, đoàn người Nhiếp Trùng chỉ còn lại có ba người.
 
 Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Vân Tịch cùng với nữ tử váy trắng đều biến đổi.
 
 "Chỉ còn lại ba người!"
 
 Trong lòng các nàng thầm nghĩ.
 
 "Thế tử, nơi này không nên nơi ở lâu, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi!"
 
 Tào Mãng mở miệng nói.
 
 Đối phương bốn lần giết chết tất cả mọi người bên cạnh Nhiếp Trùng, chỉ để lại ba người bọn họ.
 
 Lần tiếp theo sẽ tới ba người.
 
 Lúc này sắc mặt Nhiếp Trùng tái nhợt, sự trấn định vừa mới khôi phục không còn sót lại chút nào.
 
 "Đi, chúng ta nhanh chóng ra khỏi thành, tìm chỗ trống trải chờ đối phương, phát ra thông báo cứu viện!"
 
 Lúc nói chuyện, Thành Võ đã che chở hắn rời đi.
 
 Tới xe ngựa dừng lại bên ngoài tửu lâu, ba người không chân chờ nhanh chóng lên xe đi ra ngoài thành, muốn tìm một chỗ tương đối trống trải để chờ kẻ địch.
 
 "Nghe đồn tam thế tử này chính là nhi tử của Liệt Võ Vương, biết mưu biết tính, không nghĩ tới cũng sẽ có lúc chạy trối chết."
 
 "Chỉ là không biết bọn họ có thể tránh thoát một kiếp này hay không."
 
 Vân Tịch tiên tử nói.
 
 "Nếu ngươi gặp phải tình huống tương tự, ngươi cũng sẽ giống như hắn!"
 
 "Đối phương hạ độc một cách quỷ dị làm cho người ta phải kinh hãi, Nhiếp Trùng có thể chống đỡ đến bây giờ, nghị lực không tệ rồi!"
 
 "Chỉ là trong lòng ta có chút nghi hoặc, lúc trước ta từng gặp qua Nhiếp Trùng, hắn không phải kẻ doan mệnh, không biết vì sao lại như thế này?"
 
 "Quẻ tượng biến hóa, làm cho người ta cảm thấy kỳ quái!"
 
 Nữ tử váy trắng khe cau mày.
 
 "Đi, chúng ta đi xem một chút, nhìn xem thế tử này có thể sống qua đêm nay hay không."
 
 Vân Tịch tiên tử nói.
 
 "Không, chúng ta hiện tại nên điều tra người nào rời khỏi tửu lâu, trong số những người rời khỏi có thể có vị cao thủ dùng độc kia."
 
 Nữ tử váy trắng mở miệng nói.
 
 "Ta đi điều tra, ngươi ở trong phòng chờ ta."
 
 Vân Tịch tiên tử nói.
 
 Ba người Nhiếp Trùng vừa rời đi, người hạ độc sẽ đi theo, nàng tin tưởng mình có thể tìm ra người hạ độc.
 
 Trong phòng riêng, Thôi Vũ Hổ và Ngũ Độc Đồng Tử đứng dậy, Ngũ Độc Đồng Tử rời đi từ cửa sổ còn Thôi Vũ Hổ thì đi từ cửa chính
 
 Thân hình Ngũ Độc Đồng Tử rất có tính biểu tượng cho nên không dễ lộ diện.
 
 Sau khi hai người ra khỏi khách điếm liền hội họp trong một hẻm nhỏ, sau đó ngoài thành mà đi, bất quá tốc độ của bọn họ không phải rất nhanh.
 
 Ngũ Độc Đồng Tử hạ năm tầng độc trên người Nhiếp Trùng.
 
 Tầng độc thứ năm tạm thời sẽ không phát tác, cần thuốc dẫn.
 
 Một thời gian sau.
 
 Vân Tịch tiên tử xuất hiện bên cạnh nữ tử váy trắng.
 
 "Rất nhiều người rời đi nhưng không có phát hiện kẻ khả nghi, nếu ngươi ở cửa hẳn là có thể nhận ra."
 
 "Nếu làm như vậy chúng ta liền gặp nguy hiểm, đến lúc đó chúng ta cũng bị thu thập."
 
 "Chúng ta chỉ ở đây để xem mọi thứ diễn ra như thế nào rồi truyên tin tức về, tham dự quá nhiều sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
 
 "Đi, chúng ta ra ngoài trấn nhìn xem thủ đoạn kế tiếp của đối phương."
 
 Nữ tử váy trắng nói.
 
 Lúc này trên một khu đất trống ngoài trấn.
 
 Xe ngựa của Nhiếp Trùng dừng lại ở giữa đất trống, Tào Mãng đứng ở bên cạnh xe ngựa, Thành Võ cùng Nhiếp Trùng ở trong xe ngựa.
 
 Hôi
 
 Một bóng người từ xa chạy nhanh tới.
 
 Nhìn thấy người này, Tào Mãng lập tức tiến lên:
 
 "Bái kiến Thanh lão."
 
 Người tới là một lão giả tuổi chừng sáu mươi, chòm râu đen kịt, trên người tản mát ra một cỗ khí tức sắc bén. Nghe thấy giọng nói của Tào Mãng.
 
 Nhiếp Trùng và Thành Võ ra khỏi xe ngựa.
 
 "Bái kiến sư tôn, bái kiến Thanh lão!"
 
 Lão giả áo xanh này chính là sư tôn của Nhiếp Trùng, cũng là cao thủ bảo vệ Nhiếp Trùng tới Kinh sư lần này, thực lực ở Thiên Nhân bát nạn.
 
 "Sao chỉ còn lại ba người các ngươi?"
 
 Thanh lão trầm giọng nói.
 
 "Sư tôn, đối phương chỉ lưu lại ba người chúng ta, những người khác đã bỏ mình."
 
 Nhiếp Trùng nói.
 
 Nghe được Nhiếp Trùng nói, sắc mặt Thanh lão ngưng trọng, người ra tay dùng độc quá mức lợi hại, bốn lần để toàn bộ thủ vệ tử vong.
 
 Thủ pháp không chỉ độc ác mà còn gây áp lực tâm lý, khiến họ rơi vào trạng thái sợ hãi.
 
 Người đến thật sự không đơn giản.
 
 Ba người kia có hai người bị ta đánh chết, còn một người chạy trốn.
 
 Lúc Thanh lão nói chuyện, trong lòng cũng có chút khổ não.
 
 Lúc hắn giết hai người khác, nữ tử há to miệng phun ra một quả đạn khói độc.
 
 Hắn nhất thời khẩn trương lui vê phía sau nên nữ tử mới nhân cơ hội thoát đi.
 
 Sau đó hắn mới phát hiện đó chỉ là bom khói bình thường.
 
 "Sư tôn, chúng ta ở chỗ này chờ hay là lập tức rời đi!"
 
 Nhiếp Trùng hỏi Thanh lão.
 
 "Rời đi, chỉ sợ chúng ta không đi được bao xa đã bị đối phương đuổi kịp, huống hồ đường tới Kinh sư còn xa như vậy, chúng ta không có khả năng vĩnh viễn đề phòng đối phương!"
 
 "Nhất định phải tìm ra người hạ độc, chỉ có tìm ra kẻ đó chúng ta mới an toàn!"
 
 "Chúng ta vào xe ngựa chờ đối phương đến!"
 
 Thanh lão nói xong trực tiếp tiến vào trong xe ngựa.
 
 Nhiếp Trùng và Thành Võ cũng tiến vào theo, chỉ có Tào Mãng ở ngoài xe ngựa.
 
 Thời gian trôi qua từng chút một.
 
 Xe ngựa dừng ở chỗ này chờ đợi, đêm tối dần dần buông xuống, không khí có vẻ trong trẻo nhưng lại hơi lạnh.
 
 Trên tường thành, Vân Tịch tiên tử và nữ tử váy trắng nhìn xe ngựa Nhiếp Trùng không xa.
 
 "Ngươi nói người kia sẽ xuất hiện sao?"
 
 Vân Tịch nói.
 
 "Han là sẽ xuất hiện, đối phương giết nhiều người bên Nhiếp Trùng, hẳn sẽ không buông tha."
 
 Nữ tử váy trắng nói.
 
 Thời điểm các nàng nói chuyện, đôi mắt Vân Tịch tiên tử đột nhiên biến đổi nhìn về phía đại đạo rộng lớn ngoài cửa trấn, một bóng dáng mặc áo bào đen đang chậm rãi di chuyển.
 
 "Chính diện xuất hiện?"
 
 Vân Tịch tiên tử thì thào nói.
 
 Nữ tử váy trắng nhìn bóng người vừa xuất hiện, người này khoác áo đen đi đấu lạp, khiến người ta cảm giác rất mông lung.
 
 "Thế tử, Thanh lão, có người đến!"
 
 Bên ngoài xe ngựa, Tào Mãng mở miệng nói:
 
 "Áp chế khí huyết, nhịp tim rất thấp, cả người giống như tượng đá nhưng ta có thể cảm giác được thực lực của đối phương, ở Thiên Nhân nhất nạn."
 
 Thanh lão ngồi trên xe ngựa cau mày nói.
 
 Thành Võ ở bên cạnh hắn cũng nhíu mày,
 
 "Thanh lão, thế tử, có nên giải quyết người này hay không."
 
 Tào Mãng lên tiếng hỏi.
 
 "Bất kể là người nào, tiến vào phạm vi năm trượng quanh xe ngựa liền giết."
 
 Tiếng Thanh lão vang lên bên tai Tào Mãng.
 
 Tào Mãng híp mắt nhìn bóng người áo đen đang tiến về bên này, huyết khí tràn ra, sát khí nồng đậm.
 
 Hắn không thể cho đối phương tới gần xe ngựa.
 
 Bởi vì nếu như vậy thì ngay cả hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận