Bắt Đầu Từ Kim Phong Tế Vũ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Chương 580: Bi cực kiếm, Bi Phong Thiện

Chương 580: Bi cực kiếm, Bi Phong ThiệnChương 580: Bi cực kiếm, Bi Phong Thiện
 
 Chuong 580: Bi cuc kiem, Bi Phong Thien
 
 Đêm đã khuya.
 
 Mặc Phong và Phương tiên sinh ở ban công hậu viện phủ quận thủ uống rượu.
 
 "Tụ Bắc quận chính là thành trì số một số hai ở chín quận phương bắc, không ngờ Thanh Long Hội lại không an bài người ở đây."
 
 Mặc Phong uống một chén rượu nói.
 
 "Kết cấu của Thanh Long Hội khiến ta khó hiểu."
 
 "Theo lý thì bọn họ là một thế lực thần bí cường đại, nhưng bây giờ lại ra ngoài sáng trở thành bá chủ chín quận phương bắc."
 
 Phương tiên sinh lắc đầu nói.
 
 "Đúng là có chút kỳ quái, cũng có thể là vì tiền tài, vậy Tô Thần là người đại diện mà Thanh Long Hội đẩy ra, cho thân phận Thiếu long thủ để thu thập tiền tài từ các thế lực võ lâm ở phương bắc."
 
 Mặc Phong nhẹ giọng nói.
 
 "Nếu đúng như vậy, có lẽ sẽ có lợi cho chúng ta."
 
 "Có thời gian, ngươi bái phỏng tổng đốc Văn Dật Phàm của chín quận phương bắc, xem xem có thể thông qua hắn mà tiếp xúc với Tô Thần hay không."
 
 Lão giả họ Phương mở miệng nói.
 
 "Văn Dật Phàm cũng bi khuất, mưu tính lâu như vậy để trở thành tổng đốc chín quận phương bắc."
 
 "Nhưng không nghĩ tới chín quận phương bắc có thêm một Thanh Long Hội làm cho quyền thế của hắn nháy mắt tiêu giảm hơn phân nửa, hiện tại chỉ có thể xem sắc mặt người ta."
 
 Lúc nói đến Văn Dật Phàm, Mặc Phong không khỏi cảm thán.
 
 Trong giọng nói có chút khinh thường và thương hại.
 
 "Không nên xem thường Văn Dật Phàm, hắn là kẻ có thể nhẫn, sau khi nhậm chức không có một chút động tĩnh, bất quá ngươi thật sự cho rằng trong tay hắn không có một chút lực lương sao?”
 
 Lão giả họ Phương lắc quạt hương bồ trong tay nói.
 
 Đột nhiên hắn biến sắc, ánh mắt nhìn về phía quản gia trung niên đứng cách đó không xa.
 
 Giờ phút này quản gia đã ngã xuống, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, đầu thì nghẻo về phía sau.
 
 Hắn muốn biết ai đã đánh lén hắn.
 
 Chỉ là đối phương không cho hắn cơ hội.
 
 Đối phương nhấc chân đá thi thể quản gia bay tới đập vào một cột đá.
 
 "Ngươi là ai?"
 
 Thấy thế Mặc Phong và lão giả họ Phương đồng thời đứng lên, Mặc Phong quát to.
 
 Thời điểm hắn cũng thấy rõ tướng mạo người tới, một nam tử trẻ tuổi có sắc mặt tái nhợt đang từng bước đi tới.
 
 "Ta là người tới lấy mạng các ngươi!" Giọng của nam tử lạnh như băng.
 
 "Muốn chết, giết hắn cho tal"
 
 Mặc Phong thấy thế quát to, có mấy bóng đen xuất hiện chung quanh đồng thời công kích nam tử.
 
 Khi công kích của những người này sắp chạm tới mình, trường kiếm bên hông nam tử nháy mắt đâm ra.
 
 Trong bóng tối có mấy tia sáng lóe lên.
 
 Mấy tên vừa ra tay đều ôm lấy cổ mình mà ngã xuống đất.
 
 Bọn họ đều bị nam tử trẻ tuổi một kiếm cho cắt cổ họng.
 
 "Ngươi là người của Thanh Long Hội sao?"
 
 Nhìn thấy cảnh này, Mặc Phong nhíu mày hỏi.
 
 Có rất nhiều kiếm khách, trong đó kiếm pháp của A Phi và Kinh Vô Mệnh rất nhanh cho nên đầu tiên Mặc Phong liền nghĩ tới Thanh Long Hội.
 
 "Các ngươi đào mộ của Tiêu Biệt Nhất, có lấy gì trên người hắn không?”
 
 Người tới không trả lời Mặc Phong, mà mở miệng hỏi.
 
 Lấy đồ gì?
 
 Nghe người tới nói, Mặc Phong và lão giả họ Phương nhìn nhau.
 
 "Chúng ta chỉ xem xét vết thương trên người đối phương, không thấy bất cứ thứ gì?"
 
 Mặc Phong mở miệng nói.
 
 Ánh mắt nhìn chằm chằm người tới, đối phương thu liễm hơi thở, vừa rồi giết quản gia cũng không có vận dụng khí kình, chỉ dùng tốc độ xuất kiếm đơn thuần mà đã giết chết quản gia và mấy người vừa rồi.
 
 Cho nên Mặc Phong không cách nào biết được thực lực của đối phương.
 
 "Nói cách khác, giữ lại các ngươi cũng vô dụng!"
 
 Người tới lạnh lùng nói.
 
 "Thật sự cuồng ngạo, ngươi cho rằng ngươi có thể giết được chúng ta."
 
 "Chẳng lẽ ngươi không cảm giác được trong không khí chung quanh có gì sao?"
 
 "Có phải khí huyết trong cơ thể ngươi đã lưu thông không thuận rồi hay không?”
 
 Phương tiên sinh câm quạt hương bồ mở miệng nói.
 
 Lão giả họ Phương tên Phương Mộc Hòa, giỏi dùng độc, lúc nam tử trẻ tuổi vừa xuất hiện hắn đã bố trí độc dược.
 
 Hiện giờ độc tố tràn ngập toàn không gian.
 
 Nam tử nói nhiều như vậy, tất nhiên đã hít không ít chất độc.
 
 Khu khul
 
 Khi hắn nói xong, nam tử bắt đầu ho khan, hắn lấy ra một cái khăn tay màu trắng che miệng, trên khăn tay dính một ít máu tươi màu đỏ sậm.
 
 Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Mặc Phong trở nên âm lãnh. "Xem ra ngươi đã trúng độc, không biết có thể vượt qua mấy chiêu trong tay ta!"
 
 Mặc Phong vọt tới, bàn tay thành trảo, trên đầu ngón tay tràn ngập một cỗ khí tức âm hàn chụp lấy đầu nam tử trẻ tuổi.
 
 Tốc độ cực nhanh, trảo phong sắc bén.
 
 Nam tử đối mặt với công kích của hắn mà sắc mặt không có chút biến hóa, khi Mặc Phong tới gần, mắt nam tử lóe hàn quang, trường kiếm lập tức đâm ra.
 
 Kiếm quang xuyên thấu trảo ảnh, giống như một cây trúc nhỏ đâm vào cổ họng Mặc Phong.
 
 Kiếm quang khủng bố làm cho con ngươi Mặc Phong đột nhiên co rút lại, cảm giác sợ hãi vô tận lan khắp toàn thân.
 
 Hắn muốn lui về phía sau nên mạnh mẽ vặn vẹo thân thể.
 
 Nhưng kiếm quang của đối phương giống như biết phương hướng tránh né của hắn mà chờ đợi sẵn.
 
 Xil
 
 Kiếm quang trực tiếp cắm vào trong cổ họng Mặc Phong.
 
 "Không nghĩ tới ta không vận dụng bao nhiêu khí kình mà đã giải quyết ngươi rồi, thật sự là có chút làm cho người ta thất vọng!"
 
 Khoảnh khắc cổ họng bị đâm thủng, Mặc Phong nghe được nam tử thở dài nói.
 
 Lão giả họ Phương biến sắc nhảy lên không, cái quạt trong tay bắn ra mấy đạo lưu quang màu đen.
 
 Keng keng kengl
 
 Chỉ là những thứ bắn ra đều bị đối phương dùng trường kiếm ngăn cản.
 
 Lúc này thân hình Mặc Phong bị xuyên thủng cổ họng cũng rơi xuống mặt đất.
 
 Lão giả họ Phương xuất hiện bên cạnh thi thể Mặc Phong rồi ánh mắt âm độc chuyển sang nam tử đối diện.
 
 "Ngươi giết hắn!"
 
 "Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao không trúng độc."
 
 Lão giả họ Phương gầm nhẹ hỏi.
 
 "Khinh nhờn thi thể Tiêu minh chủ, các ngươi đều đáng chết!"
 
 “Còn nữa, ta là ai, ta tên là Bi Phong Thiện."
 
 Nam tử sắc mặt tái nhợt trâm giọng nói.
 
 Bi Cực Kiếm Bi Phong Thiện, một trong ba đại cao thủ kiếm đạo dưới trướng minh chủ Thiên Hạ MinhI
 
 Bi Phong Thiện vừa báo danh, lão giả họ Phương liền biến sắc.
 
 Hắn trực tiếp xoay người chạy trốn.
 
 Hắn không phải đối thủ của Bi Phong Thiện.
 
 Chỉ là hắn vừa xoay người thì Bi Phong Thiện giống như thuấn đi xuất hiện trước mặt hắn.
 
 "Chuyện của Tiêu minh chủ ta không biết, ngươi tha ta một mạng!"
 
 Hắn nhanh chóng cầu xin tha thứ. Chỉ là vừa dứt lời hai tay liền đánh ra.
 
 "Thiên Lang Diệt Độc Chưởng!"
 
 Âm ầm ầm!
 
 Cầu xin tha thứ chỉ là tranh thủ chút thời gian, người biết Bi Phong Thiện đều biết kẻ này tàn nhẫn, sẽ không quan tâm lời câu.
 
 Bàn tay lão giả đánh ra khí kình màu xanh đậm phô thiên cái địa oanh tới.
 
 Chỉ là thời điểm bàn tay hắn tới gan Bi Phong Thiện đã bị kiếm quang ngăn trở, hơn nữa bàn tay đau nhức tràn đầy vết cắt.
 
 "Ngươi!"
 
 Lão giả họ Phương hoảng hốt.
 
 Hắn lại không thể gây cho đối phương một chút thương tổn, kiếm khí của đối phương còn đâm thủng bàn tay của hắn.
 
 Thời điểm hắn hoảng hốt, một đạo kiếm quang đã xuyên thấu qua trái tim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận